Chương 39: (Vô Đề)

"Người nhà cậu tình hình thế này có thể là xương sống bị nứt rồi, trước hết làm thủ tục chụp hình MRI để xem rõ tình trạng đã, nếu nghiêm trọng thì có khả năng phải phẫu thuật thủy tinh thể." Bác sĩ đẩy gọng kính đen lên, nghiêm túc nhắc nhở: "Giới trẻ các cậu bây giờ chẳng có chút ý thức bảo vệ cột sống gì cả, bị thương chỗ này mà nặng hơn tí là liệt toàn thân cũng không chừng!"

Giang Bùi Di chẳng muốn nghe mấy lời xúi quẩy của ông ta, mặt không biểu cảm đưa Lâm Phỉ Thạch đi làm kiểm tra MRI.

Lâm Phỉ Thạch vốn chẳng chịu được đau, lại còn thích làm quá, cả quãng đường vừa r*n r* vừa càu nhàu, nghe mà nhức cả đầu. Khoa nhi bên cạnh có một đứa nhỏ vừa uống xong sữa, đang gào khóc khản cả giọng. Người nhà dỗ mãi không xong, cuối cùng phải lấy kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ra dụ mới chịu nín. Giang Bùi Di mặt dày xin một viên, quay về nhét thẳng vào miệng Lâm Phỉ Thạch.

Chụp phim xong, Giang Bùi Di mang phim qua cho bác sĩ chỉnh hình xem.

"Đúng là có chỗ rạn thật, nhưng may là chưa bị lệch, tình hình không quá nghiêm trọng." Bác sĩ chỉ vào vị trí vết thương trên phim, nói tiếp: "Cố định bằng áo nẹp ngực là được, trị liệu bảo tồn thôi, trong một tháng cố gắng đừng di chuyển nhiều." Ông cảm khái nói: "Coi chỗ da bầm tím cũng nghiêm trọng thật, tôi kê cho cậu ít thuốc bôi ngoài da, hai ba ngày đắp một lần, trai xinh thế này mà cũng bị đánh cho ra nông nỗi này, các cậu gây thù với ai thế?"

Lâm Phỉ Thạch ốm o dựa vào người Giang Bùi Di, nửa sống nửa chết nói: "Bị cướp đánh."

Sau khi đeo xong nẹp cố định, Giang Bùi Di cẩn thận đặt Lâm Phỉ Thạch lên ghế ngồi, cầm đơn thuốc bác sĩ đưa ra quầy lấy thuốc rồi quay lại đón cậu về nhà.

Lâm Phỉ Thạch nằm trên lưng anh, nhỏ giọng nói: "Giang đội này, chúng ta bắt taxi về đi, anh cõng tôi cả đường không mệt sao?"

"Cậu có nặng tới 60kg không?" Giang Bùi Di thản nhiên đáp. "Cao thế mà gầy như tờ giấy."

Lâm Phỉ Thạch thở ra một hơi, hơi thở mang theo chút mùi sữa ngọt ngào: "Chắc là có, gầy chút mới đẹp."

Giang Bùi Di mặt không đổi sắc nói: "Khả năng đánh gần của cậu yếu quá, sau này gặp nguy hiểm thì ngay cả năng lực tự bảo vệ cũng không có."

Lâm Phỉ Thạch lại nhấn mạnh lần nữa: "Tôi là học sinh khoa Văn."

Giang Bùi Di cảm thấy có gì đó kỳ quái đội trưởng đội trinh sát hình sự ở thị cấp thì đều bắt buộc tốt nghiệp từ trường cảnh sát, nhưng Lâm Phỉ Thạch là người của tỉnh hàng không điều qua, không rõ ai đã sắp xếp cho cậu cái thân phận này, chắc là có người mở cửa sau.

Giang Bùi Di thể lực và sức tay đều cực kỳ tốt, cõng Lâm Phỉ Thạch đi suốt cả đoạn đường mà mặt vẫn không đổi sắc, còn có thể vừa đi vừa trò chuyện, không hề th* d*c lấy một cái. Giờ Lâm Phỉ Thạch gần như liệt nửa người, một mình chắc chắn không tự chăm sóc nổi, nên Giang Bùi Di dứt khoát đưa thẳng cậu về nhà mình.

Lâm Phỉ Thạch nằm bẹp hình chữ đại trên giường, cả phần lưng sau sưng đỏ ửng lên, áo sơ mi bị đẩy phồng lên thành một độ cong. Cậu sống không còn gì luyến tiếc, nói: "Chuyện này đừng để ba tôi biết, không thì ổng mà biết, thế nào cũng gọi bộ đàm oanh tạc hết cục Trọng Quang cho coi."

Giang Bùi Di bình thản nói: "Cậu cũng biết à."

Anh lại hỏi tiếp: "Tối nay muốn ăn gì?"

Lâm Phỉ Thạch nhớ tới lý do định ra ngoài buổi tối, không khỏi thấy buồn bã, lẩm bẩm: "Một nồi lẩu mà dẫn đến án mạng… nấu chút cháo thôi là được rồi. Tôm bóc vỏ lần trước tôi mua còn không?"

Giang Bùi Di gật đầu: "Còn, để tôi nấu."

"Khoan đã," Lâm Phỉ Thạch giơ tay nắm lấy cổ tay anh, Giang Bùi Di lập tức không dám cử động, bị cậu nắm tay, cúi mắt nhìn xuống: "Sao vậy?"

Lâm Phỉ Thạch có chút lo lắng hỏi: "Lúc anh đánh nhau với Côn Ngữ, có bị thương không?"

Giang Bùi Di hơi khựng lại, dửng dưng đáp: "Không sao đâu, bôi chút dầu hoa hồng là được."

Lâm Phỉ Thạch nói: "Cho tôi xem chút."

Giang Bùi Di suy nghĩ rồi kéo ống quần lên, bắp chân trắng trẻo rắn rỏi tím vài chỗ, ngực bị Côn Ngữ đá một cú cũng sưng lên, nhưng chỉ là xây xát ngoài da, không tổn thương đến xương cốt.

Lâm Phỉ Thạch lo lắng nói: "Côn Ngữ biết địa chỉ nhà anh, lần này hắn tay không về, không chừng còn quay lại tìm anh. Sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận đấy."

"Chính cậu ốm thành ra thế này rồi, còn lo cho tôi làm gì." Giang Bùi Di cài lại nút áo sơ mi, liếc cậu một cái, đi vào bếp nấu cơm tối, "Cảm thấy không ổn thì gọi tôi."

Lâm Phỉ Thạch không muốn nhìn thấy Giang Bùi Di bị thương, trong lòng cực kỳ khó chịu. Cậu lại nghĩ đến thái độ quái lạ của Côn Ngữ với Giang Bùi Di, ôm gối thở dài một hơi.

Hôm sau đi làm, Giang Bùi Di xin nghỉ giúp Lâm Phỉ Thạch, nói là lúc xuống lầu trượt ngã, trẹo lưng. Dù nghe có hơi ngớ ngẩn, nhưng để che mắt người ngoài, cũng chỉ có thể giả vờ làm Lâm Phỉ Thạch kém thông minh một chút.

Trong nhà còn có một người sống to đùng, Giang Bùi Di giữa trưa phải quay về nấu cơm cho cậu. Anh loay hoay trong bếp cả buổi, phòng ngủ vẫn im lìm không động tĩnh gì. Dựa theo tính cách hay mè nheo làm nũng của ai kia, im ắng như vậy đúng là có gì đó không ổn.

Giang Bùi Di đang hầm nồi xương vừa mới mua bằng nồi áp suất, liền đi vào phòng ngủ xem tình hình, lại phát hiện Lâm Phỉ Thạch đang nhắm nghiền mắt cuộn tròn trên giường, sắc mặt đỏ hồng không bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!