Chương 37: (Vô Đề)

Giang Bùi Di chưa bao giờ sợ cái chết. Với qnh sống hay không sống, chết hay không chết, vốn chẳng có gì đáng để kính sợ. Anh muốn sống thì sống, muốn chết thì chết.

Điều này cũng có liên quan rất lớn tới môi trường trưởng thành của anh Nhà họ Giang mấy đời đều là kiểu người cứng rắn như thép, từ nhỏ Giang Bùi Di đã được dạy rằng "chết ngoài chiến trường là vinh quang cao quý nhất", niềm tin ấy đã ăn sâu vào máu thịt, đến mức sinh tử với anh từ lâu đã trở thành chuyện nhỏ.

Với Giang Bùi Di, chẳng có thứ gì là không thể từ bỏ. Cũng chẳng có lý do nào khiến anh phải "ham sống".

Anh hơi mệt, khẽ thở dài: "Lúc có cơ hội sống sót, chẳng ai thật sự chọn chết cả. Cái gọi là "hy sinh vì chính nghĩa", là vì không còn đường nào khác thôi… sống chết vốn không phải do mình chọn, nói gì đến chuyện tìm đường lui."

Lâm Phỉ Thạch bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Tôi thấy anh nên học theo Côn Ngữ một chút."

Vừa nghe đến cái tên này, Giang Bùi Di đã nhíu mày, ngước mắt hỏi: "Học gì từ hắn?"

"Học cách chạy trốn đúng kiểu ấy," Lâm Phỉ Thạch nói tỉnh rụi, "Tôi thấy hắn đủ khả năng thoát được khỏi cả đại bác của liên quân tám nước luôn. Trước đây tôi có nghe đến cái tổ chức Hắc Thứu của hắn, nổi tiếng nhất là khoản trốn chạy. Buôn thuốc phiện đứng thứ hai. Cả cảnh sát Đông Nam Á đều bó tay với hắn. Anh tiếp xúc với hắn sát rạt suốt bao nhiêu năm, mà lại không học được tí bản lĩnh giữ mình nào à?"

Giang Bùi Di đáp lại bằng giọng lạnh tanh: "Hắn chạy được là vì có người khác đổ máu dọn đường trước. Dưới chân hắn là vô số xác người, xương trắng thịt đỏ… Cái kiểu đường đó, tôi không đi nổi."

"Cậu hiểu ý tôi là được rồi." Lâm Phỉ Thạch nghiêm túc nhìn anh, nói từng chữ: "Nếu sau này có chuyện gì xảy ra với anh, tôi sẽ buồn lắm đấy."

Nghe tới đó, biểu cảm của Giang Bùi Di lạnh băng. Cậu im lặng rất lâu, rồi chỉ khẽ nghiêng đầu, gỡ nhẹ cằm ra khỏi tay Lâm Phỉ Thạch, cúi đầu xuống, chống khuỷu tay lên hai đầu gối, mãi chẳng nói một lời nào.

Từ mái tóc đen rũ và xoáy tóc mềm mại ấy, Lâm Phỉ Thạch đọc được một loại phản kháng không tiếng động ——

—— Anh không thích như vậy.

Một ý nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Lâm Phỉ Thạch, như một trận gió dữ âm u quét ngang qua vườn hoa mùa hè, làm giàn hoa hồng kiêu sa cũng phải rung rinh chao đảo: Giang Bùi Di không thích có người quan tâm đến anh. Không thích có ai lo lắng vì mình, hay buồn vì mình.

Có lẽ anh đã quen sống chết tùy ý, đã quen với việc thế giới này rộng lớn đến mức sẽ chẳng có ai vì cái chết của mình mà đau lòng. Như thế, cậu ấy mới có thể không chừa cho bản thân bất kỳ đường lui nào mà cứ "tiến về phía trước" mãi như thế.

"Tôi ở Hắc Thứu bao nhiêu năm nay, đã từng thấy không ít cảnh sát nằm vùng rất giỏi bị bại lộ rồi chết oan, có người còn chết ngay trước mắt tôi, nhưng tôi chẳng làm được gì cả." Giọng Giang Bùi Di nhỏ đi, khản đặc. Anh nói thật chậm, như thể lần đầu tiên l*t tr*n ruột gan để kể lại những tháng ngày đen tối không có ánh sáng, những tháng ngày nhuộm máu.

"Những đoạn ký ức điên cuồng ấy cứ lặp lại trong đầu tôi… Tôi không thể trốn. Vì những người đã chết. Vì cha mẹ, người thân tôi. Vì chính tôi nữa."

Giọng anh gần như run lên: "Tôi không dám ham sống."

Lâm Phỉ Thạch im lặng.

Giang Bùi Di nhắm mắt lại.

Giọng Côn Ngữ như ma quỷ vang lên bên tai anh:

"A Châu, tôi nghe Lão Long nói bên đó vừa mới phát hiện một cảnh sát nằm vùng. Muốn đi xem cùng tôi không?"

Tên buôn thuốc phiện tao nhã này vừa đi vừa cười hỏi.

"Ờ." A Châu trả lời qua loa, tháo tai nghe Bluetooth, đứng dậy khỏi sofa, đi cùng Côn Ngữ tới phòng tra khảo.

—— Còn chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh roi vọt đập vào thân thể người, sắc bén và thô bạo xuyên qua khe lưới sắt truyền ra. Trong tiếng chửi rủa ngập trời, có một tiếng rên đau khổ rất nhỏ, như sắp chết đến nơi.

Côn Ngữ và A Châu đẩy cửa bước vào.

Không khí đặc quánh mùi tanh, hôi thối và máu. Roi thép, gậy sắt đều dính máu đỏ chói mắt. Một chậu nước muối lắc lư dưới chân, văng tung toé khắp sàn.

Ánh mắt A Châu lập tức nhìn thấy người đó.

Một cảnh sát nằm vùng.

Hai mắt anh ta chảy máu, nửa khuôn mặt bị hoại tử do hóa chất, toàn thân tr*n tr**ng nằm sõng soài dưới đất. Nơi còn có da thì đầy vết roi đỏ bầm, nơi không còn da thì lộ xương trắng chằng chịt. Đáng sợ nhất là người này vẫn còn sống, ngực phập phồng yếu ớt, thở gấp từng nhịp, trên đời không có bộ phim kinh dị nào đáng sợ hơn cảnh này, chỉ nhìn một lần đã thấy khó thở.

A Châu cứng đờ tại chỗ, đôi mắt trừng trừng dán vào người đàn ông dưới đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!