Lúc ấy, Lâm Phỉ Thạch đang nghe Giang Bùi Di thuật lại toàn bộ quá trình bao vây và tiễu trừ. Trong lòng cậu chỉ cảm thấy, "Nam Phong" là một người cực kỳ cương liệt. Rõ ràng biết chắc mình sẽ phải chết, vậy mà vẫn lựa chọn làm người đầu tiên phát động tấn công cho tổ chức. Loại tín niệm kiểu "xả thân thành nhân" này, không phải ai cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng được.
Nam Phong, không nghi ngờ gì anh chính là một anh hùng.
Nhưng nếu Giang Bùi Di chính là bản thân Nam Phong vậy thì tất cả lại là một câu chuyện khác, bi tráng hơn gấp bội.
Số phận rốt cuộc đã làm gì với con người này?
Anh tình nguyện hy sinh mạng sống của mình, cũng muốn kiên quyết tiêu diệt Hắc Thứu một tổ chức tội phạm ngang ngược đến mức không thể dùng lời mà hình dung. Thế nhưng cuối cùng, điều anh nhận lại chỉ là cái chết bất hạnh của hơn mười đồng đội, vì một quyết định của anh mà vùi thây dưới làn đá đổ, máu đầm đìa, bi thương đến tận xương tủy.
Cảm giác đó, dùng "tê tâm liệt phế" vẫn chưa đủ để diễn tả.
Khó trách Giang Bùi Di luôn mang theo một loại khí chất lạnh lẽo, khó mà tiếp cận. Lâm Phỉ Thạch đặt tay lên ngực tự hỏi nếu tất cả những điều đó xảy ra với mình, e rằng với tâm thái hiện giờ của anh, cũng chưa chắc đã có thể bước ra khỏi bóng tối.
Giang Bùi Di…
Sau một hồi trầm mặc rất lâu, Giang Bùi Di cuối cùng cũng mở miệng. Giọng anh cực kỳ cứng nhắc, lạnh lẽo: "Lúc anh lợi dụng Triệu Đức Quốc, đã biết hôm nay tôi sẽ xuất hiện, chuyện này lại là một cái bẫy khác của anh? Mục đích là gì?"
"Không," Côn Ngữ trả lời, ánh mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm vào Giang Bùi Di không hề chớp lấy một cái, mỉm cười ôn hòa. "Lúc đó tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là cảm thấy, với tính cách của cậu, nếu con đường thẳng không dễ đi, rất có thể sẽ chọn cách đi đường vòng. Ví dụ như vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tìm cách khiến tôi lộ ra mục tiêu."
"Hôm nay xem ra, tôi vẫn còn đủ hiểu cậu. Dù sao thì, "giơ tay chịu trói" cũng không phải là phong cách của Giang Bùi Di."
—— Nụ cười của Côn Ngữ như thể được vẽ lên mặt, nếu đặt cạnh Lâm Phỉ Thạch, có khi còn thành một đôi "chị em cười giả tạo". Nhưng khác ở chỗ, nụ cười của tay trùm buôn m* t** này không hề dễ chịu gì cam cam vì nó mang cảm giác nụ cười này có giấu dao, khiến người ta không rét mà run.
Giang Bùi Di lạnh nhạt thuật lại: "Từ Tháp Bộ Thôn bắt đầu, kẻ luôn giật dây phía sau bức màn vẫn luôn là anh."
"Là anh sai khiến Mầm Xả Thân, dùng mũi tên tẩm độc giết Biên Thụ Toàn. Anh biết tôi nhất định sẽ âm thầm điều tra Tháp Bộ Thôn, cho nên cố ý mượn tay cảnh sát để loại bỏ đối thủ mạnh nhất ở Trọng Quang. Sau đó, anh lại giết luôn Mầm Xả Thân, không để lại nhân chứng. Còn cố tình đem thi thể hắn đặt ngay trước mũi cảnh sát, để dẫn dắt chúng ta liên kết hai cái chết này với một thế lực thứ ba, tưởng rằng có ai khác đứng sau.
Cuối cùng, anh lại tung tin ở thị trường m* t**, cố ý xuất hiện trước mặt cảnh sát, ngạo mạn khiêu khích. Anh đoán được tôi sẽ giả làm người mua để tiếp cận, cho nên tương kế tựu kế, dựng nên vụ cháy lớn ở nhà kho kia."
"Đúng vậy." Côn Ngữ cứ thế mà thản nhiên thừa nhận trước mặt cả căn phòng toàn cảnh sát điều tra về đủ loại tội danh của mình. Sau đó, hắn dừng lại một chút, giọng điệu như vẫn còn chưa thỏa mãn, hơi tiếc nuối nói: "Chỉ tiếc là, tính toán đủ đường, cuối cùng lại để mấy người các cậu thoát thân được. Đáng lẽ, tôi có thể nhìn thấy cái "lễ kỷ niệm long trọng" kia được tái hiện sau một năm nữa cơ đấy."
Lâm Phỉ Thạch: "…"
Cả phòng cảnh sát không một ai dám hành động trước. Ban đầu là vì bị cú sốc "Đội trưởng Giang chính là Nam Phong" đánh cho thần hồn bay khỏi xác.
Sau đó lại nghe Giang Bùi Di bình tĩnh liệt kê từng tội danh của Côn Ngữ ai nấy đều há hốc miệng, cứng đờ tại chỗ, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Bị người ta âm thầm bày mưu từ đầu tóc đến gót chân, cái cảm giác này thực sự khiến người ta rợn cả sống lưng.
Côn Ngữ mỉm cười nhìn Giang Bùi Di, hỏi: "Cậu còn gì muốn hỏi nữa không?"
Giang Bùi Di khẽ mấp máy môi: "Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng. Đến nước này rồi, anh còn gì muốn nói không?"
Côn Ngữ chậm rãi nói: "Biết đâu hôm nay sẽ gặp lại cậu nên tôi chỉ muốn nói rằng, tôi đã trở về rồi."
"Và nữa, cậu biết đấy, tôi ghét nhất là kẻ phản bội." Giọng nói của Côn Ngữ vẫn nhẹ nhàng, như đang trò chuyện bình thường, nhưng ngay lúc đó hắn bỗng xoay người bước nhanh về phía cửa sổ!
Sắc mặt Giang Bùi Di lập tức thay đổi, phản xạ lao lên theo bản năng, nhưng động tác của Côn Ngữ còn nhanh hơn! Chỉ nghe "RẦM!" một tiếng chấn động, cửa kính sau lưng Côn Ngữ vỡ tan, hắn nhảy thẳng từ tầng hai lao ra ngoài!
Giữa không trung, Côn Ngữ còn xoay người, rút súng nhắm về phía đám người phía sau bắn một phát. Viên đạn từ nòng súng tối đen lao vút ra, tiếng nổ "Đoàng!" chấn động cả tai, Thân hình hắn giữa ánh mắt kinh hoàng của mọi người rơi xuống lại vô cùng thần kỳ tiếp đất đúng nóc một chiếc xe đang chầm chậm chạy ngang.
Chưa dừng ở đó, Côn Ngữ tay không đu mình từ cửa kính nhảy vào băng ghế sau, chiếc Toyota Corolla không biển số đột ngột tăng tốc, còi bóp vang trời, lao đi như thể chọc tức tất cả ở lại!
Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc. Từ khoảnh khắc Côn Ngữ bất ngờ nhảy khỏi cửa sổ đến lúc người xe đều biến mất không dấu vết chưa đầy năm giây!
Lâm Phỉ Thạch ngây người trong một thoáng, chớp mắt một cái, chậm rãi quay đầu lại, gần như không dám tin vào những gì mình đang thấy. Triệu Đức Quốc nằm bất động trên nền đất, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, trên trán bị bắn thủng một lỗ, máu đỏ tươi và dịch não trắng lẫn vào nhau trào ra cảnh tượng khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Lão Tiêu lúc này mới bừng tỉnh, lập tức nhào tới cửa sổ, định nhảy xuống từ tầng hai: "Đuổi theo!"
"Đừng đuổi!" Giang Bùi Di giơ tay kéo ông lại, nghiến răng nói khẽ: "Hắn đã chuẩn bị từ trước rồi. Xe của chúng ta không thể đuổi kịp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!