Chương 33: (Vô Đề)

Từ khi Triệu Đức Quốc về nhà, cả trong lẫn ngoài phòng đều bị theo dõi sát sao. Cảnh sát có thể quan sát nhất cử nhất động của hắn bất cứ lúc nào, chỉ là người theo dõi ngoài kia ẩn mình cực kỳ kín đáo, nếu không sẽ dễ bị phát hiện và phản theo dõi.

Người đàn ông từng gọi điện cho Triệu Đức Quốc một lần vẫn không liên lạc lại. Mọi người chỉ có thể im lặng quan sát, chờ xem mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào.

Chưa đến mấy ngày, Giang Bùi Di bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Quách Sao Mai. Ban đầu anh tưởng có việc gì nghiêm trọng, ai ngờ Quách Sao Mai gọi chỉ để nhắn: ngày 28 tháng 4 tức là ngày mai là sinh nhật Lâm Phỉ Thạch. Hai người họ sống "nương tựa lẫn nhau" ở thành phố Trọng Quang như thể đang chiến đấu nơi núi đao biển lửa, bên cạnh chẳng có họ hàng thân thích gì, bảo Giang Bùi Di đi cùng cậu ấy một ngày.

Theo tính cách của Quách Sao Mai, thật ra rất ít khi quan tâm chuyện cá nhân của người khác, chắc là do bản thân Lâm Phỉ Thạch khá để tâm, mỗi năm đều muốn tổ chức sinh nhật long trọng một chút. Dù sao cũng là sinh nhật "tiểu vương tử", không thể xem nhẹ.

Giang Bùi Di vốn chẳng thích mấy chuyện lòe loẹt như thế. Trong mắt anh mỗi ngày đều là 24 tiếng giống nhau chẳng có gì khác biệt. Nhưng nếu ngay cả Quách Sao Mai cũng phải đích thân gọi nhắc, thì sau khi tan ca anh vẫn đi chọn một món quà sinh nhật, định để hôm sau tặng Lâm Phỉ Thạch.

Còn Lâm Phỉ Thạch thì đã sớm đặt hàng online cả đống gà, vịt, thịt, cá, lại chuẩn bị thêm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ trang trí trái cây xinh xắn, định tổ chức mừng sinh nhật tuổi 27 một cách ấm áp. Cậu nấu sẵn cánh gà kho và thịt kho tàu, rồi gửi tin nhắn gọi Giang Bùi Di đến nhà ăn tối.

Năm phút sau, Giang Bùi Di đến, trên tay xách theo một chiếc hộp to. Đứng ở cửa, anh nhẹ giọng nói: "Chúc mừng sinh nhật."

Lâm Phỉ Thạch hơi bất ngờ:  "Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tớ?"

"Quách Thính gọi điện nói." Giang Bùi Di đưa hộp quà tới. "Quà sinh nhật."

"... Cảm ơn." Lâm Phỉ Thạch hai tay nhận lấy, không rõ trong hộp là gì, chỉ cảm thấy nó khá nặng. Cậu xoay người đặt hộp lên bàn, trong lòng hơi tò mò: "Tôi mở ra luôn nhé?"

"Ừ." Giang Bùi Di gật đầu.

Tặng người ta quà cơ đấy, kiểu này không giống tác phong lạnh lùng, tàn bạo như robot của Giang phó đội tí nào, Lâm Phỉ Thạch thầm nghĩ, đầy mong chờ mở hộp ra. Rồi cậu nhìn thấy một chiếc hộp kính thủy tinh bên trong là một con rùa đen.

Vâng, một con rùa đen sống, đang chậm rãi bò.

Khoảnh khắc đó, Lâm Phỉ Thạch thật sự choáng váng: "Anh tặng tôi cái món này… là sao?"

"Không phải cậu nói muốn nuôi cái gì đó sống được à?" Giang Bùi Di không hiểu vì sao đối phương không vui hay ngạc nhiên, bèn nghiêm túc giải thích, "Rùa đen dễ nuôi, không đói chết, không no chết, không cần chăm đặc biệt, sống cũng lâu nữa."

"..." Lâm Phỉ Thạch thực sự không phản bác được, im lặng một lúc lâu, đối mắt với con rùa nhỏ đang trợn mắt nhìn mình, cuối cùng khô khan mở miệng:

"Ờm… quả thật rất độc lạ, sáng tạo."

Cậu không biết nói gì, ôm lấy con rùa ngắm nghía một hồi, đột nhiên cảm thấy mình đã bị Giang Bùi Di thuyết phục bằng logic không chê vào đâu được vì rùa nhỏ này không đáng yêu sao? Cũng chẳng phiền phức, chỉ là… hơi đen chút thôi.

Quả nhiên sinh vật mang tên "trai thẳng" như Giang Bùi Di có thể tồn tại bền vững đến vậy là có lý do cả. EQ của Giang phó đúng là chạm đáy đất, chưa bao giờ khiến ai phải kỳ vọng gì nhiều.

"Nó có cắn người không đấy?" Lâm Phỉ Thạch vươn ngón trỏ, khẽ chọc chọc vào mai rùa lạnh ngắt, nhỏ giọng hỏi: "Tôi nghe nói có loại rùa đen cắn đau lắm."

"Cậu đừng dí tay vào miệng nó là được. Với cả nó còn bé xíu, cắn không đau đâu." Giang Bùi Di cầm rau xanh đưa lại gần, con rùa chậm chạp há miệng, ngẩng cổ gặm một cách lười biếng, tư thế lờ đờ lười biếng chẳng hiểu sao lại rất giống Lâm Phỉ Thạch.

Lâm Phỉ Thạch lập tức thấy con vật nhỏ này đúng là có chút đáng yêu. Cậu ngồi bên cạnh chống cằm nhìn nó ăn, nói: "Hay chúng ta đặt tên cho nó đi? Gọi rùa đen nghe không hay chút nào."

Giang Bùi Di thản nhiên đáp: "Đặt đi."

Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ nửa ngày, sau đó mắt sáng rỡ lên, hứng thú nói: "Hay gọi nó là Tiểu Thái Vân nha?"

Giang Bùi Di nhìn cậu, giọng hơi phức tạp: "Tại sao cậu lại đặt một cái tên như thế cho con rùa đen?"

"Hồi trước tôi rất thích một câu thơ của Tần Quán á. Có câu đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy (*)." Lâm Phỉ Thạch thấy Giang Bùi Di vẫn chưa hiểu, bèn chớp mắt nhấn mạnh: "Thái Vân trở về, anh hiểu chưa?"

"...."

Lúc này, Giang Bùi Di hoàn toàn câm nín.

Quả nhiên mấy người làm nghề văn hoá đặt tên, luôn có phong cách riêng cực kỳ… khó hiểu.

Hai người đàn ông có tính cách khác biệt đến mức đối lập, sở thích khác nhau một trời một vực, vậy mà bây giờ vẫn có thể hòa thuận sống chung được như thế, công lao này tuyệt đối không thể không nhắc đến Lâm Phỉ Thạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!