Chương 30: (Vô Đề)

Nửa tháng sau. 

"Triệu Đức Quốc, số hiệu 5633, ra ngoài." 

Triệu Đức Quốc mặc bộ đồng phục tù nhân màu chì xám, tay bị còng, lười nhác bước ra khỏi phòng giam. Hắn không có vẻ sợ hãi, trái lại còn nhếch miệng cười: "Lại có chuyện gì nữa đây? Tìm ra bằng chứng mới à?" 

"Không." Viên cảnh sát nhân dân mặt không biểu cảm, đáp: "Triệu Đức Quốc, đúng là bản lĩnh không vừa. Hai đội trưởng hình sự, toàn bộ đội điều tra lật tung cả tháng trời vì vụ án của anh, chạy đông chạy tây đến sắp gãy chân, thức đêm làm việc, kết quả không tìm ra bất cứ thứ gì." 

Nghe giọng điệu kia, Triệu Đức Quốc lập tức hiểu ngụ ý, đôi mắt hẹp dài nheo lại. 

"Hôm nay anh có thể đi." Viên cảnh sát kia nói tiếp, giọng đầy miễn cưỡng:

"Nhưng trong thời gian sắp tới, chúng tôi sẽ có người theo dõi anh ngày đêm. Chỉ cần anh có một chút gì đó mờ ám, nhà giam này luôn sẵn sàng đón tiếp." 

Triệu Đức Quốc bật cười khẩy, lòng nghĩ người kia không lừa mình. Chỉ cần mình cắn chặt không nhận tội, không bao lâu là được thả ra. 

Tâm trạng cực kỳ sảng khoái, đôi mắt hắn cong cong như móc câu, giọng điệu buông lơi: "Dạo này làm phiền các anh em rồi." 

Cảnh sát đáp lạnh tanh:

"Nhà anh cũng chẳng còn ai, tự mình tới ký thủ tục." 

Triệu Đức Quốc đi theo ông ta ra khỏi hành lang, chắc hiếm có tên tội phạm nào bước ra khỏi trại giam với dáng vẻ ngạo nghễ, đắc ý như thế. Với kẻ đáng chết cả trăm lần như hắn, khoảnh khắc này chẳng khác gì sống lại từ cõi chết. 

Di động, ví tiền tất cả đồ đạc được hoàn trả. Hắn in dấu tay lên biên nhận của phòng tài vụ, sau đó được áp tải ra tận cổng trại tạm giam, từng bước đều có người đi theo sát. 

Ánh nắng đã lâu không gặp chiếu rọi lên người, khiến Triệu Đức Quốc thấy chói mắt, khẽ nhíu mày thật sâu. 

Viên cảnh sát đứng sau lưng nói khẽ: "Đi đi. Sau này tự lo cho tốt." 

Triệu Đức Quốc bỗng quay đầu lại, khiêu khích:

"Nhớ nhắn lại với hai đội trưởng của mấy người nhé, cảm giác "xách nước bằng rổ" nó như nào? Án tử chắc như đinh đóng cột mà vẫn phải thả người, tôi chắc là người đầu tiên đấy nhỉ?" 

Cảnh sát nhìn hắn bằng ánh mắt chết lặng, không đáp lấy một câu. 

— 

Giang Bùi Di đứng thẳng người bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm: "Đi rồi sao?" 

"Chắc đi rồi đấy," Lâm Phỉ Thạch ngồi vắt vẻo trên sofa, gặm khoai lát vị dưa leo bép bép, "Mười giờ hơn rồi, mà nghe bảo bọn họ chín giờ đã thả người. Để tớ nhắn tin hỏi lại cho chắc." 

Lâm Phỉ Thạch l**m nhẹ đầu ngón tay dính vụn snack, tiện tay dùng hai ngón sạch sẽ còn lại để ký tên vào giấy bàn giao với bên cảnh sát trại tạm giam. Còn chưa đầy một phút sau, cậu bỗng "ồ" lên một tiếng đầy hứng thú, lắc gói khoai trong tay rồi hí hửng nói: "Này Giang phó, tên Triệu Đức Quốc còn để lại cho chúng ta một cái "di chúc" đấy, có muốn nghe thử không?" 

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không phải lời hay ho gì. Giang Bùi Di vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, hỏi ngắn gọn: "Hắn nói gì?" 

Lâm Phỉ Thạch thảnh thơi duỗi cặp chân dài mét hai trên sofa, thong thả nói: "Hắn hỏi chúng ta "xách nước bằng rổ" có mùi vị thế nào. Nghe giọng là biết đang hả hê lắm." 

Giang Bùi Di khẽ bật cười lạnh: "Khá lắm." 

"Thôi đừng tức giận." Lâm Phỉ Thạch cười hì hì, nhét đại một miếng khoai lát vào miệng Giang Bùi Di, "Qua hai bữa nữa, mời hắn ăn luôn combo "khách hàng thân thiết" cho biết mặt." 

Giang Bùi Di vốn dĩ không động tới mấy món snack vặt kiểu này, loại "rác rưởi" ăn vặt ấy mà. Nhưng không hiểu sao khoai lát vị dưa leo lần này lại có mùi khá thanh mát, ăn xong một miếng thấy cũng ổn phết. Thế là anh giơ tay lấy luôn nguyên bịch trong tay Lâm Phỉ Thạch. 

Lâm Phỉ Thạch: "…" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!