Chương 29: (Vô Đề)

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Giang Bùi Di hỏi thẳng: "Vừa rồi cậu nói gì với hắn vậy?"

Lâm Phỉ Thạch cười một cách thần bí với anh. Giang Bùi Di giờ đã quá quen thuộc với các kiểu cười của Lâm Phỉ Thạch, chỉ cần nhìn là phân biệt được đâu là dịu dàng, quan tâm, giả tạo, và tất nhiên, còn có cả kiểu cười ác ý nữa.

Lâm Phỉ Thạch dùng hàm răng trắng sứ cắn nhẹ môi mình một cái, động tác hơi hơi mang chút dáng vẻ tinh nghịch. Cậu cúi giọng nói nhỏ: "Tôi hỏi hắn có phải chưa từng có quan hệ t*nh d*c không. Mà có lẽ cách hỏi hơi thẳng nên hắn chịu không nổi."

Giang Bùi Di: "…"

Lâm Phỉ Thạch ngồi phịch xuống ghế, hai chân dài bắt chéo lại, giọng mũi nhỏ nhẹ mang chút oán trách: "Tên Triệu Đức Quốc này đúng là đồ mặt dày. Rõ ràng hắn đang cố tình chơi trò ghê tởm để đè người khác, biết chúng a không có bằng chứng, nên dứt khoát tôi cũng chơi ghê tởm lại cho đủ bộ."

Giang Bùi Di đứng dựa hờ vào bàn, giọng thản nhiên:

"Lợn chết không sợ nước sôi. Không cần phí công với loại người đó. Nhốt hắn lại là xong."

"Ừ thì đúng là khó xử thật. Giờ nhân chứng cũng quay lưng hết rồi, vụ án này tính sao đây…" Lâm Phỉ Thạch cầm cây bút, xoay nhẹ giữa ngón tay, im lặng nhìn ra cửa sổ, từ từ rơi vào trầm tư.

Tình cảnh hiện tại quả thật bế tắc, Giang Bùi Di thậm chí còn tự đi thực địa hai hiện trường vụ án luôn rồi, nhưng một nhà đã dọn đi từ lâu, bị sửa sang thành chỗ khác; còn nhà kia sau khi bị dọn vệ sinh toàn bộ thì bỏ hoang, không còn ai ở nữa. Manh mối còn sót lại, dù chỉ một vệt, cũng không có.

"Tạ Tuyết, nữ, 24 tuổi, là nhiếp ảnh gia chính chuyên chụp ảnh cưới. Ngày 23 tháng 10 năm ngoái, bị tập kích tại nhà riêng vào buổi tối, trúng nhiều nhát dao, chết tại chỗ. Theo hồ sơ, cô ta và hung thủ không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, thậm chí chưa từng gặp mặt."

"Ngụy Đào, nam, 25 tuổi, là nhân viên phục vụ trong một tiệm ăn. Ngày 24 tháng 10 năm ngoái, cũng bị đâm khi vừa về nhà, trúng nhiều nhát vào bụng và đùi, mất máu quá nhiều, không cứu được. Tình huống tương tự cũng không có mối thù cá nhân với hung thủ."

"Từ các yếu tố như đối tượng, thời điểm, và cách thức gây án mà so, hai vụ này rất có thể là cùng một người gây ra. Có vẻ vì một lý do khó nói nào đó, hung thủ ghi hận chuyện yêu đương, nên ra tay phá hoại bằng bạo lực. Hắn không giết cả hai người là để người còn lại phải chứng kiến đau khổ, sợ hãi, hoảng loạn. Suy đoán sơ bộ thì rất có thể hung thủ có vấn đề về nhân cách."

Tại văn phòng điều tra chung, Kỳ Liên đang đọc lại báo cáo tổng hợp cuộc họp. Bên cạnh, có một nữ cảnh sát nổi hết da gà lên:

"Cho nên vẫn là không nên phô ân ái ngoài đường. Mấy cặp đôi này…"

"Liên quan quái gì? Yêu nhau đâu phải tội lỗi,"

Kỳ Liên nhíu mày liếc cô nàng một cái, nói luôn:

"Cái kiểu tư duy này cũng giống y như mấy người nói con gái bị c**ng b*c là tại mặc đồ hở hang ấy. Điển hình của kiểu đổ lỗi cho nạn nhân, học từ ai ra cái logic méo mó đó hả?"

Nữ cảnh bĩu môi, phản bác: "Thì sự thật là vậy mà. Mấy đứa độc thân như tụi em không có nguy cơ bị "đau mắt" đâu nhé."

Kỳ Liên đóng "rầm" tập hồ sơ lại, lạnh lùng nói: "Vậy thì tốt nhất cả đời cô đừng yêu ai hết. Cứ sống cô độc đến già đi cho an toàn. Biết đâu vừa tìm được bạn trai thì vớ trúng loại như Triệu Đức Quốc, cả đời bị người ta rình rập."

Nữ cảnh nghe xong thì mặt đổi sắc, quay đầu đi không nói thêm lời nào."Cái tên Kỳ Liên này, đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm người ta giận đến mức không thèm nói chuyện với hắn luôn. Bảo sao ba mươi tuổi rồi còn chưa có nổi người yêu." Lâm Phỉ Thạch vừa nói vừa bật cười, tiện tay đóng cửa văn phòng lại.

Giang Bùi Di hỏi: "Hắn lại làm gì nữa thế?"

"Lúc nãy đang ngồi xem hồ sơ án mạng với tôi, có cô bé thực tập bên cạnh nói mấy cặp yêu nhau hay dính "bệnh đau mắt", bị theo dõi các thứ. Thế là hắn lạnh lùng bảo người ta tốt nhất cả đời đừng yêu ai, sống một mình cho an toàn. Tàn nhẫn dễ sợ."

Nói rồi Lâm Phỉ Thạch thong thả uống một ngụm nước mật ong.

Giang Bùi Di sắc mặt vẫn bình thản: "Tôi không thấy hắn nói sai. Không thể chỉ vì người bị hại có chung một đặc điểm, thì đổ hết mọi lỗi lầm lên cái điểm giống nhau đó. Đấy là kiểu logic sai lệch, không nên cổ xúy."

Lâm Phỉ Thạch nghe mà há hốc mồm: "Tôi thật sự không hiểu nổi cách nói chuyện của các anh trai thẳng luôn á."

Giang Bùi Di đáp lại đều đều, không nhanh không chậm: "Bởi vì bọn tôi đâu có mộng làm "chàng trai trong mộng của vạn thiếu nữ"."

Lâm Phỉ Thạch: "…"

Đến giờ Lâm Phỉ Thạch cũng ngộ ra rồi, từ lần Giang Bùi Di hứa không mắng cậu nữa, đúng là không còn chiêu "châm chọc mỉa mai" nào tung ra. Nhưng ai ngờ, anh lại bắt đầu biết lợi dụng mọi cơ hội để đè người khác xuống!

"Giang đội nè, anh có người yêu chưa?" Lâm Phỉ Thạch đột ngột hỏi.

Giang Bùi Di ngước mắt lên nhìn cậu: "Chưa. Sao hỏi thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!