Chương 27: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Quách Sao Mai đã gọi điện cho Lâm Phỉ Thạch, hỏi tình hình của Giang Bùi Di thế nào rồi. Vị tiền bối vừa nghiêm khắc vừa mềm lòng này thật sự rất quan tâm đến hai người họ. Trước đó một thời gian, ông ấy vẫn luôn nói muốn xin tỉnh cử thêm vài người xuống để hỗ trợ bọn họ. Nhưng Giang Bùi Di thấy chưa đến mức phải dùng đến lực lượng của tỉnh nên vẫn luôn từ chối.

"Tôi thấy anh ấy vẫn ổn mà." Lâm Phỉ Thạch vừa soi gương đánh răng, vừa lơ mơ trả lời, giọng nói mơ hồ không rõ: "Trước giờ mọi chuyện anh ấy đều kể cho tôi nghe."

Bên kia, Quách Sao Mai dường như có chút kinh ngạc: "Cả chuyện liên quan đến Côn Ngữ mà cậu ta cũng kể cho cậu?"

"Vâng, đúng vậy." Lâm Phỉ Thạch súc miệng xong đáp: "Tôi nghe Giang Bùi Di kể, đợt hành động đó hy sinh rất nhiều đồng đội, tình hình chiến đấu cũng cực kỳ ác liệt."

Quách Sao Mai hiếm khi lộ ra vẻ thương cảm, thở dài một hơi: "Loại hành động tác chiến quy mô lớn như vậy, có thương vong là điều không tránh khỏi. Là chính cậu ấy cố chấp, mãi không bước ra được thôi."

"Không đến mức như câuh nói đâu. Lúc đó bọn tôi đã nhận được tin tình báo từ trước, biết Côn Ngữ khả năng sẽ liều mạng ăn thua đủ. Trước khi nổ bom, bọn tôi đã tổ chức rút lui khẩn cấp rồi, phần lớn đội đều tránh vào một vách đá có hố lõm, là nơi khá an toàn đúng là hành động đó có người thương vong, có mười mấy cảnh sát ưu tú đã hy sinh vì đá lở, nhưng việc đó đâu liên quan đến quyết sách của Tiểu Giang, kiểu gì cũng không thể đổ hết lên đầu cậu ấy được."

"Có điều Giang Bùi Di là kiểu người như vậy. Từ ngày hôm đó, trong lòng cậu ấy cứ luôn ôm lấy cảm giác tội lỗi không xua được. Mấy ông già bọn tôi thay nhau khuyên nhủ bao lần, hiệu quả gần như bằng không. Tính cách cậu ấy cũng ngày càng kỳ lạ."

Lâm Phỉ Thạch hơi khó hiểu: "Mọi người sao cứ nói Giang Bùi Di tính cách không tốt thế? Tôi thấy anh ấy rất ổn mà."

Quách Sao Mai nói: "Chắc trên đời này chỉ có cậu là nghĩ thế thôi. Trong mắt mấy lãnh đạo ở Tỉnh thành, Giang Bùi Di là khúc xương cứng nhất trong cái dàn hát này. Cái thùng thuốc nổ trong tổ các cậu cũng còn ngại tính khí cậu ấy đấy, chẳng ai dám cãi nhau với cậu ấy đâu."

Lâm Phỉ Thạch giống như đang hơi bênh người nhà: "Cãi nhau làm gì chứ, tôi thấy Giang đội làm gì cũng có lý hết."

"…… Có điều, đôi khi cậu ấy thực sự không muốn sống nữa." Quách Sao Mai thở dài, "Cha mẹ Giang Bùi Di đều là liệt sĩ, cả nhà ai cũng cứng đầu. Em gái cậu ấy thì đang học trong trường quân đội, được quốc gia chu cấp, bản thân cậu ấy không có bất kỳ ràng buộc gì, hoàn toàn không coi mạng sống mình là chuyện quan trọng. Lúc nào cũng sẵn sàng liều mình cả."

Nghe đến đây, Lâm Phỉ Thạch không khỏi nhớ lại hình ảnh hôm đó Giang Bùi Di lao thẳng vào biển lửa. Bây giờ nhớ lại vẫn thấy sợ toát mồ hôi. Cậu rùng mình, gật đầu: "Anh ấy đúng là không sợ chết thật. Lần sau có cơ hội tớ sẽ nói chuyện này với anh ấy."

Quách Sao Mai lại dặn một lần nữa: "Có tình huống gì bất ngờ thì cứ xin tỉnh hỗ trợ, đừng cứng đầu như mấy thằng học trò liều mạng kia, biết chưa?"

Lâm Phỉ Thạch đáp ngay: "Yên tâm đi Quách Thính, tôi chưa bao giờ liều cả."

Quách Sao Mai cười một tiếng, nói trúng tim đen: "Cậu thì liều với ai nổi chứ."

Lâm Phỉ Thạch bảo trì nụ cười: "…"

Dựa theo nguyên tắc "Ăn cái gì bổ cái đó", sáng sớm trước khi đi làm, Lâm Phỉ Thạch đã ninh cho Giang Bùi Di hai cái móng heo kho tàu, cắt thành từng miếng nhỏ gọn, canh đúng giờ giữ ấm. Giữa trưa cậu tranh thủ về nhà, xách cà mèn mang đến cục cho anh. Trên đường đi, bị mấy đồng nghiệp khác thấy được, ai nấy đều nhao nhao trêu chọc: "Lâm đội lại lén nuôi tiểu tình nhân hả?"

Lâm Phỉ Thạch đáp tỉnh bơ: "Cho bệnh nhân ăn đó, tới phiên tôi chắc còn lâu."

—— Trong cục, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di, hai vị đội trưởng này là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Ngay cả chú quét vệ sinh dưới lầu cũng có thể buôn dăm ba câu chuyện với đội trưởng Lâm, còn Giang Bùi Di thì hiếm ai bắt chuyện được lấy một hai câu. Không phải mọi người không thích anh mà là với cái vị phó đội trưởng nghiêm túc, sắc bén như sấm giật gió lùa này, ai cũng vừa nể vừa sợ, cảm giác như không cùng một tầng lớp.

So ra thì Lâm Phỉ Thạch người không có học vị cao, cũng không có hào quang gì nổi bật lại "gần dân" hơn nhiều.

Vì thế, lời đồn "Lâm đội với Giang phó đội có vẻ thân nhau" ban đầu ai cũng cho là chuyện đùa. Nhưng sau đó lại liên tục bị các tin tức bên lề "vả mặt chan chát", chẳng hạn như "Giang đội nói chuyện với Lâm đội mà giọng nhẹ hẳn đi", "Số câu mỗi lần nói chuyện với Lâm đội đều trên mười câu", "Giang đội cư nhiên còn cười với Lâm đội một cái", "Lại còn cùng nhau về nhà"… vân vân.

Tuy nơi này mọi người vẫn chưa thật sự hiểu "ship couple" là gì, nhưng đại chúng ăn dưa đã sớm hồn nhiên không sợ lớn chuyện, mạnh mẽ đẩy "Giang Lâm" bay lên tận trời xanh. Mặc dù trình tự có chút không theo lẽ thường

- hai nhân vật chính thì hoàn toàn không hề hay biết.

Giang Bùi Di dành cả buổi sáng để đào gốc ba đời nhà Triệu Đức Quốc, từ tổ tiên tám đời moi ra sạch sẽ. Nhà hắn ta chẳng có mấy yếu tố như "cha mẹ ly dị", "bạo lực gia đình" để dẫn đến rối loạn nhân cách hay hành vi phạm pháp. Điều kiện sống cũng chẳng tệ gì. Nếu nói tên đó có xu hướng b*nh h**n, theo lời Lâm Phỉ Thạch thì rất có thể là vì sinh lý không hoạt động nổi.

Dù sao thì, vấn đề sinh lý trong độ tuổi dậy thì cũng là một trong những nguyên nhân phạm tội mà.

Lâm Phỉ Thạch đẩy cửa bước vào: "Giang đội, lại đây ăn cơm trưa nè. Một thùng to tình yêu móng heo kho tàu đấy. Chờ anh ăn xong, tôi mang phần còn lại chia cho mấy người dưới lầu."

Hồi trước cậu suốt ngày mang cơm mang nước tới, Giang Bùi Di còn cảm thấy hơi ngại ngại. Giờ thì quen luôn rồi. Anh lấy hộp cơm trong ngăn kéo ra, dùng đũa gắp mười mấy miếng móng heo kho bóng bẩy mềm dẻo, sau đó nói: "Đem xuống chia đi."

Lâm Phỉ Thạch bèn mang phần còn lại cho mấy "con nít đói ăn" ở dưới lầu, về lại thì thấy Giang Bùi Di vẫn chưa đụng đũa, cứ tưởng anh không ăn nổi, có chút lo lắng hỏi: "Sao vậy? Ăn không được à? Hay là dai quá?"

Giang Bùi Di không ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt: "Không có gì đâu, cùng ăn đi. Lát nữa tôi đưa cậu ra ngoài."

Lúc này Lâm Phỉ Thạch mới phản ứng lại, hóa ra Giang Bùi Di vẫn đang đợi mình. Khóe môi không kìm được cong lên, cậu ngồi xuống đối diện anh...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!