Chương 26: (Vô Đề)

"Lúc đó khi bọn tôi phá án, chứng cứ quan trọng nhất chính là lời khai của hai nhân chứng tận mắt nhìn thấy, với cả con dao dài tìm thấy trong nhà hắn. Chưa kể hung thủ cũng đã nhận tội về cơ bản là có thể kết luận tội danh rồi. Nhưng bây giờ thì hai nhân chứng lại thay đổi lời khai, còn hung thủ thì ra tòa bắt đầu lật lọng, ăn nói bậy bạ, cố tình đánh tráo đúng sai.

Con dao kia tuy có dấu vân tay của hắn thật, nhưng chẳng ai chứng minh được là hắn dùng chính con dao đó để giết người, vụ này đúng là rối to."

Giang Bùi Di hỏi: "Lúc lấy lời khai có ghi hình giám sát lại không?"

"Có, vẫn còn nhưng chỉ cần bên kia kiếm đại một cái cớ, nói bên mình phá án gấp nên đã dụ dỗ hoặc đe dọa nhân chứng, dùng thủ đoạn trái pháp luật để ép nhận dạng hung thủ thì mình cũng chẳng cãi được gì." Viên cảnh sát hình sự đáp, mặt mày sa sầm.

Chỉ cần tòa chưa tuyên án, thì mọi chuyện vẫn có thể thay đổi. Một lời khai cũng có thể bị lật tung, dẫn đến toàn bộ vụ án chuyển hướng, chuyện như vậy trước giờ không hiếm.

"Biết rồi." Giang Bùi Di điềm đạm đáp, "Phía tòa án nói sao?"

Viên cảnh sát nhỏ rũ mặt đáp: "Không thể tiếp tục xử, trả hồ sơ điều tra lại từ đầu."

Giang Bùi Di ngay hôm đó đã mở lại hồ sơ ra xem, hung thủ tên Triệu Đức Quốc, là một điển hình của dạng "nhân cách phản xã hội". Tên này lúc bị bắt còn cứng mồm, sống chết không chịu nhận tội, nhất quyết nói là chưa từng giết ai. Sau đó dù chứng cứ đã quá rõ ràng, hắn vẫn ngoan cố không chịu hối cải. Từ đầu tới cuối vẫn mang cái kiểu "cùng lắm thì chết thôi", kiêu ngạo đến cực điểm.

Lúc ra tòa thì càng quá đáng, bắt đầu chối bay chối biến, còn tố ngược cảnh sát đánh đập tra tấn, ép hắn nhận tội giả, xin thẩm phán anh minh cho hắn một con đường sống.

Ai đầu óc tỉnh táo đều nghe ra là hắn đang nói bậy, đúng kiểu ngụy biện vớ vẩn, nhưng cái quái là hai nhân chứng tận mắt lại cùng lúc đổi lời khai, mới đáng nghi.

"Vụ này cũng đã nửa năm rồi," Lâm Phỉ Thạch ôm hộp sữa bò giữ ấm, nói chậm rãi: "Rượu vang ủ lâu thì dễ uống, chứ án mạng ủ lâu thì không dễ làm lại đâu."

Khởi động lại một vụ cũ, chẳng khác gì phải ôn tập gấp trước bài kiểm tra bất ngờ, mà lại là kiểu nội dung học lâu rồi quên sạch. Hiện trường giờ đã hỏng bét, không còn giá trị gì. Chứng cứ chính thì càng không thể nằm nguyên chờ bọn họ tới tìm nên nói trắng ra là giờ muốn tìm chứng cứ buộc tội Triệu Đức Quốc thì gần như là không thể.

"Vốn là vụ án đã chốt hạ, giờ nghi phạm cùng hai nhân chứng như thể đã thống nhất từ trước mà đổi khẩu cung, chắc chắn có ai đó đứng sau giật dây, muốn cứu Triệu Đức Quốc bằng được." Lâm Phỉ Thạch nói tiếp, "Nhưng mà Triệu Đức Quốc vẫn đang bị tạm giam, hắn liên lạc với người bên ngoài kiểu gì?"

"Không cần nghĩ xa, chắc chắn trong trại giam có nội gián," Giang Bùi Di ngừng một nhịp, rồi hạ giọng nói: "Bên Cục thành phố cũng chưa chắc đã hoàn toàn an toàn."

Ở Trọng Quang thứ đáng sợ nhất là những "hắc cảnh". Như năm đó ở thôn Tháp Bộ, một điểm trung chuyển m* t** lớn như vậy mà cả phân cục Hướng Dương lại âm thầm che giấu suốt bao năm thì thử hỏi Cục thành phố phức tạp cỡ nào? Chỉ cần một người để lộ chút tin tức, tất cả nỗ lực của bọn họ có thể đổ sông đổ biển trong chớp mắt.

"Bị ép hai đầu như này thực sự rất khó chịu, nói câu nào cũng phải rón rén dè chừng," Lâm Phỉ Thạch nói, nhưng gương mặt thì chẳng có tí gì là dè chừng cả. Cậu như đang suy nghĩ gì đó, chậm rãi lên tiếng: "Dù là Đất Bồi hay Côn Ngữ, hiện giờ đều chưa thành hình rõ ràng, với một tổ chức tội phạm còn đang trong giai đoạn phát triển thì tên hung ác, lạnh lùng như Triệu Đức Quốc đúng là kiểu "nhân tài" hiếm có.

Anh nghĩ xem, người đứng sau vụ này là ai?"

"Không thể chắc chắn," Giang Bùi Di đáp khẽ, "Nhưng phong cách rất giống Côn Ngữ. Trước kia hắn luôn bao quanh bởi đám điên cuồng như vậy, những kẻ khinh thường luật pháp, thù hằn xã hội, chẳng ai dung nổi. Côn Ngữ lại luôn tìm cách kéo bọn chúng xuống địa ngục cùng mình, và chính đám người đó về sau trở thành tay chân trung thành nhất của hắn."

"Chậc, không thể không nói, đám phế vật này tuy chẳng làm nên trò trống gì, nhưng đầu óc lại xoay cũng nhanh phết," Lâm Phỉ Thạch vừa lật hồ sơ vừa nói, "Toà án mấy vụ cố ý giết người như thế này, tốt nhất xử nhanh còn kịp."

Cậu đang xem đến một đoạn, bỗng dưng tỏ ra rất hào hứng: "Anh xem cái này đi Giang đội, trong bản ghi chép thẩm vấn, Triệu Đức Quốc chính miệng nói hắn giết người là có mưu tính từ trước. Hắn cố tình chọn mấy cặp đôi đang yêu nhau để ra tay, giết một người giữ một người lại. Tôi nói thật, tên này mà không bị phán tử hình thì đúng là không có đạo lý."

Giang Bùi Di: "………"

"Chốc nữa tôi đi liên hệ thử hai nhân chứng tận mắt kia xem sao, biết đâu moi được manh mối gì," Lâm Phỉ Thạch lại nghiêm túc nói, "Tình hình như bây giờ mà không tìm ra chứng cứ mới, khả năng cao nhất là Triệu Đức Quốc được tuyên vô tội và thả ra."

Giang Bùi Di lạnh giọng: "Kể cả không tìm ra chứng cứ, trong quá trình điều tra vẫn có thể tạm giam hắn bảy tháng. Nhưng với năng lực của Côn Ngữ, bảy tháng sau thế lực của hắn đã phát triển đủ lớn, đến lúc đó có còn cần Triệu Đức Quốc nữa đâu? Một con tốt vô dụng thì hắn có thiếu gì."

"Ơ?" Lâm Phỉ Thạch khẽ lên tiếng, tỏ vẻ không tán thành: "Biết đâu đấy, kiểu tội phạm rối loạn tâm thần, khinh thường pháp luật và giết người như chơi như Triệu Đức Quốc, đôi khi lại là công cụ tốt nhất sắc như dao, lúc nào dùng cũng được."

Cậu đứng dậy: "Tôi đi lấy thông tin liên hệ của hai nhân chứng, gọi thử điện xem phản ứng thế nào đã."

Lâm Phỉ Thạch mở hệ thống tra cứu dữ liệu nhân chứng. Vụ án này người chết là một đôi nam nữ, nhân chứng tận mắt cũng là một đôi chính là người yêu của nạn nhân. Cậu suy nghĩ một chút, quyết định gọi trước cho cô gái tên là Miêu Trân.

Giọng của Lâm Phỉ Thạch khi gọi điện cố ý hạ thấp, nghe vừa trầm vừa dịu dàng: "Chào bạn, tôi là Lâm Phỉ Thạch, thuộc đội hình sự Cục Công an thành phố Trọng Quang. Cô là Miêu Trân đúng không?"

"Là tôi, xin hỏi có chuyện gì ạ?" Nằm ngoài dự liệu của Lâm Phỉ Thạch, giọng bên kia không hề hoảng hốt, thậm chí rất bình tĩnh. Giọng nữ nhẹ nhàng, nhỏ, đều đều.

"Liên quan đến vụ án của Triệu Đức Quốc, hôm nay đồng nghiệp tôi đã gọi cho cô một cuộc, trong đó bạn nói mình đã nhận nhầm người. Rằng hung thủ không phải là Triệu Đức Quốc có đúng vậy không?"

"Đúng vậy, tôi nhận nhầm người." Miêu Trân đáp lại mà chẳng chút do dự, giống như đang đọc thuộc lòng một đoạn kịch bản. Giọng nói không chỉ vô cảm mà còn có chút máy móc, cứng đờ một cách kỳ quái: "Hồi đó bạn trai tôi vừa mất, tinh thần tôi không ổn định, có dấu hiệu hoang tưởng, nhìn ai cũng giống như hung thủ. Khi các anh cảnh sát nói Triệu Đức Quốc chính là hung thủ, tôi chẳng suy nghĩ gì mà lập tức nhận diện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!