Chương 21: (Vô Đề)

Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc, đưa tay đỡ Giang Bùi Di từ dưới đất dậy, cẩn thận nâng lấy cánh tay phải đang rướm máu của anh rổi nhẹ giọng nói: "Tay anh bị thương rồi, tôi đưa anh đến bệnh viện trước."

Cơ bắp cánh tay của Giang Bùi Di vẫn còn co giật từng đợt. Anh mượn lực đứng lên, rồi lặng lẽ bước về phía đội cứu hộ, giọng khàn khàn: "Những người bị thương đều được đưa đến bệnh viện cả rồi chứ?"

Một cảnh sát phòng cháy đáp: "Đều đưa đi rồi. Ngoài Tiểu Chu thì cơ bản chỉ bị thương nhẹ thôi."

Đúng lúc này, đội Lão Vương cũng đã bước tới.

"Lâm đội,  Giang đội, hành động lần này là do hai người các cậu lên kế hoạch. Giờ lại xảy ra chuyện thế này," giọng của Lão Vương có phần gay gắt, "Tuy người bên tôi không sao, nhưng các cậu tốt nhất nên cho tôi và cấp trên một lời giải thích."

Lâm Phỉ Thạch cụp mắt gật đầu: "Xin lỗi. Đợi điều tra rõ nguyên nhân, tôi sẽ đích thân giải thích. Hôm nay đã khiến mọi người hoảng sợ rồi."

Giang Bùi Di định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng Lâm Phỉ Thạch đã vòng tay ôm lấy vai anh, không để anh ở miệng nói thêm gì mà dứt khoát dìu anh rời đi.

"Hai đội trưởng à, hai người hù tôi muốn tiêu rồi đấy!" Tài xế cảnh sát vẫn còn run, giọng nói run rẩy: "Lửa to như thế mà hai người cũng dám lao vào!"

Lâm Phỉ Thạch đỡ Giang Bùi Di vào ghế sau xe cảnh sát: "Lái xe, đưa Giang phó đến bệnh viện trước. Tôi qua bên Kỳ Liên hỏi tình hình rồi báo cáo sơ bộ với tỉnh, lát nữa sẽ tới."

Giang Bùi Di mệt mỏi lắc đầu: "Để tôi tự nói với cấp trên của tôi…"

Không nói không rằng, Lâm Phỉ Thạch bất ngờ thò tay vào túi áo khoác của Giang Bùi Di, lục ra điện thoại rồi nhét vào túi mình: "Bệnh nhân thì lo nghỉ ngơi thôi, đi nhanh đi nhé, mấy người nhớ chăm sóc Giang đội cho tốt."

Dứt lời, Lâm Phỉ Thạch đóng cửa xe "cạch" một tiếng, đứng nhìn xe cảnh sát chạy khuất, thở ra một hơi nặng nề, rồi xoay người đi về phía đội Lão Vương.

"Vương đội, tôi hiểu tâm trạng của anh," Lâm Phỉ Thạch nói bằng giọng điềm đạm, "Lần này hành động xảy ra ngoài dự đoán, là do tôi không lường trước đủ mọi khả năng. Có lẽ ngay từ Tháp Bộ Thôn, mọi thứ đã là một âm mưu nhằm vào Giang Bùi Di. Có người đứng sau lợi dụng anh ấy, không từ bất kỳ thủ đoạn nào."

Cậu ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào đối phương: "Nếu anh có gì bất mãn, tôi sẵn sàng chịu toàn bộ trách nhiệm. Chỉ xin đừng trách móc nặng lời trước mặt Giang Bùi Di, được không?"

Lão Vương đội sững người: "Ý cậu là gì? Giang phó đội có thù oán với đám buôn m* t** này à? Có quen biết gì trước sao?"

"Chuyện đó tôi cũng không rõ ràng lắm. Anh ấy chỉ vừa mới phát hiện ra đầu mối, chắc giờ cũng đang thấy rất tệ," Lâm Phỉ Thạch lắc đầu, "Tay Giang Bùi Di bị thương khá nặng, tôi vừa mới đưa anh ấy đến bệnh viện, lát nữa sẽ ghé qua xem sao."

Trên trán Lão Vương vẫn dính một mảng khói bụi, ông trầm ngâm một lát rồi thở dài thật sâu: "Anh em lần này đúng là đi một vòng qua cửa tử về đấy. Thôi, Giang phó cũng là người bị hại. Cậu thì lo mà nghĩ xem phải đối phó với đám lãnh đạo trên kia thế nào đi."

Lâm Phỉ Thạch khẽ cười: "Cảm ơn anh."

---

"Ai da! Tay cậu làm sao mà ra nông nỗi này vậy? Nhúng cả vào bếp lò luôn hả?"

Vị bác sĩ đeo kính viễn thị vừa nhìn thấy bàn tay phồng rộp của Giang Bùi Di liền nhíu chặt mày: "Cả bàn tay là bọng nước. Để tôi kiểm tra xem có bị thương gân không. Da thịt ngoài tuy còn ổn, nhưng nếu chỉ đổi thuốc sơ sài mà bên trong bị tổn thương thì nguy cơ liệt hẳn luôn đấy!"

Lúc này Giang Bùi Di đã dần bình tĩnh lại, gương mặt nhợt nhạt trông càng thêm yên tĩnh lạ lùng. Anh nhàn nhạt nói như thể đang bàn chuyện không liên quan tới mình: "Không đụng tới gân tay đâu, tôi còn cảm giác được. Cứ chữa bình thường là được."

"Đám trẻ tụi cậu á, đúng là chẳng biết quý cái thân mình gì cả," ông bác sĩ già vừa lầm bầm vừa dùng kim đã khử trùng chích bọng nước trên tay Giang Bùi Di, sau đó bôi một lớp thuốc mỡ đặc biệt dày rồi cẩn thận băng bó ba lớp trong ba lớp ngoài. Ông dặn dò nghiêm khắc: "Ba ngày nữa nhất định phải quay lại thay thuốc, đừng có đến trễ đấy! Không thì để băng gạc dính liền với da tay thì lúc gỡ ra đau muốn khóc luôn!"

Lâm Phỉ Thạch lúc này vừa đẩy cửa bước vào: "Bác sĩ, tay anh ấy có nghiêm trọng không? Về sau có bị ảnh hưởng gì không?"

"Đây là anh trai cậu hả?" bác sĩ liếc nhìn rồi đáp, "Cũng còn may, chưa chạm đến gân cốt. Ba ngày sau quay lại thay thuốc là ổn."

Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ một lát, rồi nói: "Nhà bọn cháu ở xa chỗ này lắm. Bác sĩ cứ đưa thuốc cho cháu, đến lúc phải thay thuốc cháu sẽ làm cho anh ấy. Cháu biết cách."

"Ừm, cũng được," bác sĩ đẩy đẩy cặp kính, vừa lẩm bẩm vừa chuẩn bị thuốc: "Thuốc này ba ngày thay một lần. Mấy ngày đầu da còn yếu thì phải kỹ hơn một chút. Đến lúc đỡ rồi thì đừng băng nữa cho thoáng, nghe chưa?"

"Nghe rồi ạ." Lâm Phỉ Thạch nhướng nhẹ hàng mi, ra vẻ nhẹ nhàng: "Anh à, mình đi thôi?"

Giang Bùi Di chỉ nhìn cậu, không nói gì, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng khám.

---

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!