Giang Bùi Di nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Thạch, đôi con ngươi đen láy sắc lạnh không lộ chút hơi ấm.
Giang Bùi Di biết cái người không mời mà đến này là ai, nghiêm túc mà nói, tên nam nhân màu mè hoa lá hẹ này là người anh lãnh đạo trực tiếp ngoài mang danh là "họ hàng xa" của đơn vị, Giang Bùi Di còn có một thân phận chân chính khác: Đội phó tổng cục công an trinh sát hình sự của thành phố Trọng Quang.
Một tuần trước, ban lãnh đạo thành phố Trọng Quang đã tiến hành "Dọn dẹp" gắt gao, triệt hạ một đám phế vật ăn không ngồi rồi, đám bù nhìn cầm vị trí lãnh đạo, mà Giang Bùi Di cùng Lâm Phỉ Thạch đều là những "Nồng cốt tinh anh" đang được tạm thời điều đến đây.
Hai người trước đây chưa từng gặp mặt, Giang Bùi Di từ trước đến nay đều làm theo ý mình, rất hiếm khi để ý người khác đang làm gì
- nhưng thật sự thì, Lâm Phỉ Thạch so với trong tưởng tưởng của anh quả là khác nhau một trời một vực, trông hắn không giống một đội trưởng khôn khéo sắc bén, mà giống một tên thất học thất nghiệp ăn chơi trác táng hơn.
Ấn tượng ban đầu của Giang Bùi Di về Lâm Phỉ Thạch không hề tốt, anh không biết mấy ông già bên Tỉnh Thành kia nghĩ cái gì lại phái một cái bình hoa pha lê di động như này đến giúp đội điều tra hình sự.
Vốn dĩ bọn họ phải xuống cục điều tra hình sự thành phố cùng một ngày, nhưng Giang Bùi Di lại không trực tiếp đi đến tổng cục báo tin, ngược lại anh không nói không rằng đi tới phân cục Hướng Dương, hơn nữa lại thuận lợi apply vào đội thấp nhất.
Lâm Phỉ Thạch ở cục thành phố đợi suốt một tuần, chờ dài cả cổ cũng chẳng thấy chi đội trưởng khác nào đến giúp cậu giải quyết vấn đề nan giải, vậy nên cậu phải tự thân vận động tới tìm người.
Giang Bùi Di đối với người ngoài luôn là thái độ lãnh đạm, lại càng không thích mấy vị công tử ất ơ hành xử tùy tiện, thế nhưng người thanh niên đẹp mã trước mặt đây lại dán rõ bốn chữ "Không đáng tin cậy" trên mặt, hoàn toàn phạm vào những điểm anh không thích.
Giang Bùi Di giương mắt lên nhìn cậu, lông mi xẹt ngang một tia lạnh lùng, anh không hề khách khí mà nói: "Tôi tạm thời sẽ không về cục, về sau cũng đừng tìm tôi nữa."
Lâm Phỉ Thạch hơi nhướng mày lúc cậu còn chưa đến thành phố Trọng Quang, các lãnh đạo bên trên cũng đã rất chu đáo mà đưa lời cảnh báo với cậu, nói rằng cộng sự sắp tới của cậu chính là một kẻ không coi ai ra gì, luôn tự cho mình là đúng, hành xử kì lạ, là tên tâm thần không biết nghe chỉ huy của cấp trên!
Hình tượng của Giang Bùi Di trong lời các lãnh đạo nguyên văn là: "Tiểu Giang là một trinh sát hình sự vô cùng ưu tú, nhưng cái sự phản nghịch của anh lại thấm ngầm từ trong xương cốt, hơn nữa lại rất có chính kiến." nên là Lâm Phỉ Thạch tốt nhất đừng so đo với anh, nếu không nhiều chuyện sẽ rất rắc rối.
Nhưng thực chất thì Giang Bùi Di còn lớn hơn Lâm Phỉ Thạch vài tuổi.
Lâm Phỉ Thạch lúc ấy còn không hiểu ý tứ của ban lãnh đạo là thế nào, mà bây giờ đã thấy được người thật việc thật ở đây, cậu mới ngẫm lại họ Giang này đối với người xung quanh cũng lạnh lùng quá rồi, quanh người đều như đang treo bảng "nguy hiểm chớ gần", tóm lại chính là không dễ ở chung.
Mà loại tính cách này ngược lại không thể tìm thấy trên người Lâm Phỉ Thạch, hắn sở hữu một đôi mắt đào hoa cực kì đẹp, trên mặt luôn treo một nụ cười hoàn mỹ như tranh vẽ.
Cậu nghe thấy Giang Bùi Di tạm thời không muốn về cục, cung không hoàn toàn cưỡng ép anh về, ngược lại mang thiện ý giải thích: "Tuy tôi không biết vì sao anh lại đến phân cục Hướng Dương, nhưng dù sao cũng là người mới đến, trước mắt thấy mặt trời nhưng thực chất đầm rồng hang hổ có gì còn chưa rõ, hành động một mình không an toàn, anh nên cẩn thận một chút."
Giang Bùi Di biết những lời này không phải để hù dọa anh, thành phố Trọng Quang trước kia cảnh sát chết khi làm nhiệm vụ không hề ít, lại còn đang càng ngày càng tăng, thậm chí bây giờ phía thành phố đã không còn điều tra nguyên nhân cái chết của họ nữa rồi.
Chỉ sợ đường phía trước quá thẳng khiến người chủ quan không cảnh giác, tự ý hành động rồi thành ra được lợi cho kẻ khác.
Thành phố Trọng Quang nằm ở vùng núi Đại Tây Nam, là địa phương trọng điểm trong chính sách xóa đói giảm nghèo của quốc gia, nghèo rớt mồng tơi số một thiên hạ, Liên Hiệp Quốc cũng từng ra sức viện trợ cho nơi này nhưng sau cũng bị dân địa phương bản xứ dọa chạy mất dép, cái câu "Khỉ ho cò gáy sinh ra điểu dân", tuy rằng nói thế nghe hơi phân biệt vùng miền, nhưng ít nhất thì nó tả đúng tám chín phần mười người dân nơi này.
Căn cứ vào hiểu biết của Giang Bùi Di, những người trẻ ở đây đại đa số là chưa tốt nghiệp, ai mà tốt nghiệp được tiểu học cũng đã có thể gọi là có bằng cấp, điều kiện nuôi dạy và học tập cực kì thấp, dân địa phương thì ham ăn biếng làm, như con heo nuôi hả miệng chờ cơm quốc gia ăn xong chờ chết, nếu chịu không nổi nữa thì đi ăn trộm ăn cắp thôi.
Đó là hiện trạng của thành phố Trọng Quang, đúng là do dân địa phương đa số còn lạc hậu, dễ dàng bị người xấu kích động lợi dụng, thế nên mới càng ngày càng xuất hiện nhiều đám người vô tri phạm tội không sợ pháp luật.
Không có chút nào khoa trương khi nói, cơ quan đơn vị ở thành phố Trọng Quang có khi đã phân thành hai trận doanh, ngày thường chỉ cần luyện cửu âm lỗ tai cây, vờ không biết không thấy gì là có thể bình an sống qua ngày, một khi có người nào không biết tự lượng sức mình mà "quản chuyện người khác", thì sẽ bị tai mắt không biết từ đâu đến xử gọn trong chớp mắt.
Giang Bùi Di không biết Cục Công An hiện tại đã mục ruỗng đến cỡ nào rồi. Vì đương nhiên, phàm là một địa phương chứa chấp thế lực phạm tội hung hăng ngang ngược thì ắt hẳn trong cơ quan tư pháp phải có "ô dù" che chở, quạt gió thêm củi cho chúng.
Thành phố Trọng Quang không phải là địa phương giàu có gì, phân khu Hướng Dương còn trông nghèo khổ tàn tạ hơn, khắp nơi đều thấy vết tường nứt mốc meo, văn phòng thì ngột ngạt thở không nổi, nghe nói chiếc xe cảnh sát già kia đã chức kiến mấy thế hệ cảnh sát rồi.
"Cảm ơn, tôi biết rồi." Giang Bùi Di dừng lại một chút, hỏi: "Tình huống bên cục thành phố thế nào?"
"Vẫn còn ổn, ít nhất thì so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn một chút." Lâm Phỉ Thạch híp mắt cười, nói: "Anh hiện tại có bận gì không? Hay là chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi."
Giang Bùi Di đang muốn mở miệng từ chối, ngay lúc đó điện thoại trong túi quần của Lâm Phỉ Thạch reo lên, cậu chớp chớp mắt nói xin lỗi rồi bắt máy: "Xin chào, là Lâm Phỉ Thạch đây."
" Không có gì, các anh xử lý hiện trường trước đi, tôi về ngay đây."
….…..
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!