Nếu có thể tồn tại được đến tận bây giờ thì những kẻ buôn m* t** này chắc chắc đã có kinh nghiệm phong phú trong việc đối đầu cũng như khá gan lì trước cảnh sát phòng chống m* t**. Mỗi tên trong số chúng đều rất gian xảo, thà nói rằng chúng đang muốn Lâm Phỉ Thạch và những người khác kiểm tra hàng hóa còn hơn là nói chúng đang muốn check var xem họ có phải là cảnh sát hay không.
Trước khi hai cảnh sát hình sự kia hành động, Giang Bùi Di đã dặn dò họ rằng nếu có tình huống hi hữu nào xảy ra, chỉ cần giữ được chiếc mặt nạ không cảm xúc là được. Giờ thì cả hai đều mang vẻ mặt vô cảm và bình tĩnh như nhau, nhưng thực ra trong lòng đã hoảng lắm rồi.
Lão Tam thò tay vào hộp và lật lại từng ống, mấy ống thuốc thủy tinh phát ra tiếng kêu leng keng. Hắn ta thản nhiên nói: "Mấy chú chọn ngẫu nhiên một ống đi."
Đây là một mánh tương đối phổ biến để giết người ngay tại chỗ. Nhiều tên trùm m* t** cũng thích sử dụng chiêu này để kiểm tra xem có cảnh sát ngầm hay không, bởi vì những người chưa tiếp xúc với m* t** thường có nỗi sợ hãi khó kiểm soát được trước loài cây địa ngục quỷ quái này.
Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: "Hay là Tam Ca chọn cho em một ống đi?"
Lão Tam cũng không khách khí mà chọn ra một ống đưa cho Lâm Phỉ Thạch.
Hai cảnh sát đồng thời nuốt nước bọt, nếu không tiêm thì chắc chắn sẽ bị lộ ngay lập tức, kế hoạch sau này cũng khó mà thực hiện tiếp được. Nhưng nếu họ quyết định tiêm…đây chính là m* t** thật đó!
Lâm Phỉ Thạch không chút do dự rút nắp nhựa ra khỏi đầu kim, mũi tiêm sắc nhọn từ từ đâm vào da thịt.
Đôi môi Giang Bùi Di khẽ nhúc nhích: "Đợi đã…"
Chuyển động của pít
-tông ống tiêm từ từ đẩy chất lỏng màu lòng trắng trứng vào động mạch, nhẹ nhàng và rất im lặng không phát ra tiếng động nào, nhưng bên tai Giang Bùi Di lại như vang lên tiếng sấm nổ, ầm ầm không ngừng.
m* t** hấp thụ qua đường tiêm không nhanh bằng hút nóng, nhưng cũng gọi là đủ nhanh. Ống tiêm trong tay Lâm Phỉ Thạch rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Cậu khẽ nhíu mày, cảm thấy choáng váng dữ dội và một cảm giác lâng lâng khó tả lan tỏa khắp cơ thể.
Chưa đầy một phút sau, đồng tử của Lâm Phỉ Thạch đã hoàn toàn mất đi tiêu cự. Đôi mắt vốn đẹp hơn cả viên ngọc trai đen bây giờ đã trở nên đờ đẫn, vô hồn. Cơ thể cậu như bị rút cạn sức lực, ngã ngửa ra ghế sofa.
Giang Bùi Di vẫn bình tĩnh ngồi bên cạch cậu không hé một lời nào, nhưng hàng lông mày và ánh mắt anh đã nổi lên một tầng u ám.
"Ah…"
Áo sơ mi bị cậu ấy kéo bung ra, để lộ một vùng da lớn từ cổ đến ngực. Làn da của Lâm Phỉ Thạch rất trắng, giống như tuyết đầu mùa, đôi môi cậu đỏ hồng, đôi mắt cậu giờ đây vừa ướt át vừa mơ hồ như bị bao phủ một tầng sương mờ. Xương quai xanh tuyệt đẹp của cậu lúc ẩn lúc rõ hiện ra, dưới ánh đèn mờ tỏ càng toát lên vẻ đẹp mê hồn.
Ba kẻ buôn m* t** đứng đó sửng sốt vô cùng.
Lâm Phỉ Thạch nằm cuộn mình trên ghế sofa, chân tay co quắp lại, thân thể thi thoảng lại cong lên vô cùng khó chịu, ánh mắt Lão Tam hiện lên một tia không đứng đắn, giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu, sắc mặt hai viên cảnh sát hình sự bên cạnh cũng dần trở nên cứng đờ, không giữ nổi vẻ mặt "vô cảm" nữa.
Giang Bùi Di không thể chịu đựng thêm nữa, nhanh chóng nắm lấu tay Lâm Phỉ Thạch kéo cậu ra khỏi ghế sofa, đặt cậu ấy dựa vào vai mình rồi dẫn ra ngoài, sau đó quay người lại, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, không chút do dự cáo từ: "Chúng tôi đi trước."
"Lâm Phỉ Thạch, Lâm Phỉ Thạch!"
Vừa đi ra ngoài, Giang Bùi Di đã hạ giọng gấp gáp gọi tên cậu bên tai.
Lâm Phỉ Thạch cắn chặt lưỡi, nhẹ giọng đáp: "Tôi không sao."
Giang Bùi Di mím môi, không dám nhìn vào hai vị cảnh sát bên cạnh bây giờ mặt đã cắt không còn giọt máu, kinh hãi tột độ, anh vội vàng kéo Lâm Phỉ Thạch vào trong xe, để cậu dựa lưng vào ghế.
Lâm Phỉ Thạch cảm thấy vô cùng khó chịu nên muốn nằm xuống ghế, đầu đặt lên đùi Giang Bùi Di, cậu nhắm mắt lại thở nhẹ.
Giang Bùi Di nhẹ giọng thì thầm: "Cậu cảm thấy thế nào rồi?"
Lâm Phỉ Thạch phản ứng hơi trì trệ, im lặng một lúc mới thấy cậu yếu ớt lên tiếng: "Hơi lạnh ạ."
Còn chưa hết tháng Giêng âm lịch mà Lâm Phỉ Thạch đã mặc loại áo sơ mi mỏng như tờ giấy trắng, đương nhiên là lạnh rồi. Giang Bùi Di cởi áo khoác ra đắp lên người cậu rồi ngước mắt lên nói: "Nước."
Hai anh cảnh sát vội vàng tìm một chai nước, mở nắp rồi đưa cho anh ta.
Giang Bùi Di đưa miệng chai đến môi cậu, nhỏ giọng nói: "Đây, mau uống nước đi."
Lâm Phỉ Thạch khẽ mở miệng, dòng nước mát lạnh từ từ rót vào khiến yết hầu chuyển động lên xuống xua tan đi cảm giác tê dại, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!