Bartender cũng là dạng người thấy gió chiều nào theo chiều ấy, trước mặt khí thế của anh chàng cao mét tám rõ ràng không phải dạng dễ bắt nạt. Hắn đảo mắt liếc nhanh hai vòng, giọng điệu lập tức cung kính hẳn: "Để tôi đi hỏi giúp quý khách một chút."
Giang Bùi Di gật đầu, cực kỳ keo kiệt mà chỉ nhích nhẹ đầu xuống một cái.
Hai phút sau, bartender đẩy cửa quay lại, trên tay ôm một cái hộp gỗ nắp hờ, mặt mày tươi cười:
"Anh tới hơi trễ một chút, chúng tôi vừa bán sạch hơn nửa rồi, giờ chỉ còn chưa tới hai trăm "điếu". Anh coi muốn đóng gói mang đi hết hay sao?"
Giang Bùi Di hờ hững đáp: "Phần còn lại, tôi lấy hết."
Anh ngừng lại một giây, rồi lấy trong túi ra một chiếc thẻ, búng ngón tay một cái, đẩy thẻ trượt tới trước mặt bartender: "Thông tin liên lạc của tôi, sau này nếu có hàng, cứ gọi. Còn tiền thừa…"
Bartender nghe vậy thì tinh ý hiểu liền, chưa đợi câu sau nói hết đã gật đầu rối rít, mắt sáng rỡ như chó vớ được xương: "Chắc chắn rồi thưa anh! Nhất định rồi ạ!"
Một đám nghiện vật vờ ngồi đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Bùi Di ôm gần nửa hộp h*r**n rời khỏi quán bar.
Anh mở cửa xe bước lên, bên trong là hai cảnh sát nằm vùng vừa mới bị anh hù đến vỡ mật, mặc dù đều thuộc tổ chống m* t** hàng xóm, nhưng vẫn không khỏi run rẩy mỗi lần gặp Giang phó chi đội danh tiếng lẫy lừng.
Cảnh sát ngồi ghế lái còn đang hí hửng tranh công: "Giang phó, nãy bọn em diễn ổn không? Mấy biểu cảm sợ hãi kia ổn áp chưa?"
Giang Bùi Di không lên tiếng, chỉ từ kính chiếu hậu liếc hắn một cái.
Cảnh sát kia lập tức im bặt vì xấu hổ, sau đó như chợt nhớ ra gì đó, vội nói: "À đúng rồi, Lâm đội vừa gọi qua hỏi tình hình, bảo xong việc nhớ gọi lại cho anh ấy."
Giang Bùi Di nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra bấm gọi cho Lâm Phỉ Thạch.
Giọng bên kia vang lên, dịu dàng ấm áp: "Alo? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"
"Ừm." Giang Bùi Di đáp gọn.
Lâm Phỉ Thạch khẽ cười: "Vậy thì tốt rồi."
Giang Bùi Di hỏi: "Cậu về nhà rồi à?"
"Chưa. Tôi đang đợi anh ở cục, mua đồ ăn đêm rồi, về nhanh đi."
"… Biết rồi." Giang Bùi Di cúp máy.
Phía trước, hai cảnh sát ngồi ghế lái và phụ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy tám chuyện.
Ánh mắt viết rõ một câu: Ủa… sao tự nhiên nghe giọng Giang phó dịu keo thế?
Nghe đồn Giang phó còn từng mua quần áo cho đội trưởng Lâm đấy nhé!
Tối chín rưỡi, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đi bộ về nhà cùng nhau. Trời giờ đã không còn lạnh như đầu năm nữa, theo thời tiết mọi năm, tầm đầu tháng Tư là dân Trọng Quang có thể mặc áo ngắn tay ra đường rồi.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi từ chân trời xa tít lại, dưới ánh trăng bóng hai người kéo dài trên mặt đất. Lâm Phỉ Thạch đút tay vào túi áo, giọng nói trầm thấp đặc biệt dịu dàng: "Nếu lần sau đối phương vẫn không có động tĩnh thì sao? Trên tỉnh cũng không thể cứ mãi rót tiền chi viện cho chúng ta hành động kiểu này."
Giang Bùi Di đáp: "Tôi còn ít vốn riêng, tiền không thành vấn đề. Nhưng tôi nghĩ bọn họ sẽ tự liên hệ lại thôi, mua một lô h·h*r**n với số lượng lớn như vậy mà không tra rõ thân phận thì không hợp logic, bên kia chắc chắn sẽ muốn nghe tôi giải thích."
Lâm Phỉ Thạch nói khẽ: "Lần sau để tôi đi cùng anh."
Giang Bùi Di nghiêng đầu liếc cậu dưới ánh trăng: "Cậu đi theo làm gì?"
"Dạo này cũng chẳng bận gì mấy, cứ ở cục thì lo cho anh suốt. Tôi đảm bảo không gây vướng chân."
"... Tuỳ cậu." Giang Bùi Di nhàn nhạt nói.
-.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!