Chương 15: (Vô Đề)

Rầm!

Rầm!! —

Một gã đàn ông trung niên bị đá một cú như trời giáng, cả người đập thẳng vào tường, sau đó rơi bịch xuống đất, va chạm mạnh đến nỗi nền nhà cũng phải rung lên. Chưa kịp định thần, đầu gã đã bị một đôi tay gầy đến mức xương xẩu túm lấy, hung hăng đập xuống sàn lần nữa!

"………" Gã đàn ông ho khan phun ra nửa cái răng dính máu, lắp bắp van xin: "Đừng đánh nữa.. tha cho tôi, đừng đánh nữa!!"

Từ cánh tay gầy guộc đang rỉ máu kia lần theo lên trên, người đang đánh gã là một chàng trai trẻ.

Cậu trông khá điển trai, thậm chí có phần trầm lặng và nội liễm, mà cảnh đánh người điên cuồng lúc này lại tạo nên một sự tương phản quá sức kinh hoàng với một vệt máu rớm từ đuôi mắt cậu kéo dài tới sống mũi, khóe môi bên phải bầm tím thâm lại, xuống dưới nữa thì toàn thân đều là vết thương.

Cậu thanh niên khẽ nhắm mắt, rồi tung một cú đấm thẳng vào đầu đối phương.

Bốp!

Âm thanh xương va vào xương nặng trịch như đánh thẳng vào tai người đứng xem, máu tươi từ kẽ tay nắm chặt của cậu b*n r* như tơ đỏ.

Có vẻ như cậu đã sắp kiệt sức, nhưng vẫn rơi vào trạng thái mất kiểm soát, cả người như căng lên đến cực điểm. Ánh mắt vô hồn, đồng tử như tan rã, một đôi mắt chết lặng máy móc mà lặp đi lặp lại động tác đấm, từng quyền từng quyền nện thẳng vào mặt, thái dương, cả hốc mắt đối phương.

Giang Bùi Di đứng bên cạnh cảm thấy có gì đó rất sai. Anh như bị một thế lực vô hình trói chặt, chân cứng đờ, không thể nhấc lên. Anh muốn ngăn lại hai người kia, nhưng không thể thốt ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh máu me bê bết diễn ra trước mặt.

Cú đấm của chàng trai trẻ vẫn không dừng. Gã đàn ông bị đánh đến mức chỉ còn biết giơ tay lên bóp cổ cậu như bản năng, nhưng sức đã cạn, toàn thân đau đến vỡ ra, ngón tay run bần bật không còn tí lực nào.

Lại thêm một cú nữa, cực kỳ mạnh mẽ, đấm thẳng vào mặt.

Máu tươi từ miệng gã đàn ông bị ép dán xuống nền nhà không ngừng trào ra, cổ họng phát ra những tiếng rít khô khốc "khục khục", lồng ngực phập phồng dữ dội rồi giật lên hai lần, sau đó liền hoàn toàn bất động.

Gã đàn ông bị đánh chết.

Máu đỏ như mực loang ra sàn nhà, chảy lênh láng nhưng không một tiếng động. Cả căn phòng như đóng băng trong khoảnh khắc ấy.

Giang Bùi Di lúc này mới nhìn sang chàng trai thắng cuộc kia ——

Cậu như vừa bị hút cạn toàn bộ sức lực, toàn thân run rẩy dữ dội vì kiệt sức. Hai cánh tay run đến mức như không còn là của mình. Mặt cậu ướt đẫm nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt, từng giọt một rơi từ chiếc cằm dính máu xuống sàn nhà, loang loáng. Một lúc lâu sau cậu mới lảo đảo rơi khỏi thi thể người kia, rũ xuống, ngồi bệt dưới đất.

Như một con thú bị thương đến tột cùng.

Chàng trai chậm rãi đưa hai tay lên, cả tay đều dính đầy máu nóng, phản chiếu ánh sáng lấp loáng như gương. Giang Bùi Di nhìn thấy trong lòng bàn tay đẫm máu kia là khuôn mặt của một người quen thuộc ——

"Reng reng reng ——!!"

Ngày đầu tiên đi làm sau Tết, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ không sai một giây. Giang Bùi Di lập tức mở bừng mắt, gần như bật dậy khỏi giường như thể bị ai đó kéo dựng lên. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra từ thái dương tái nhợt.

Anh cảm giác máu trong người đang dồn dập tràn về tứ chi, yết hầu khô rát, nuốt cũng khó khăn. Cả cánh tay, thậm chí đầu ngón tay cũng run lên nhè nhẹ, ngón út còn co giật bất thường.

Mất một lúc lâu Giang Bùi Di mới khẽ thở ra, ánh mắt đờ đẫn dần trở lại tỉnh táo. Anh đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối, để lộ cái trán trắng sạch sẽ, rồi mặc áo ngủ, lặng lẽ bước xuống giường rửa mặt.

Giang Bùi Di lúc nào cũng là người đến sớm nhất ở cục cảnh sát. Còn Lâm Phỉ Thạch thì ngược lại, thường xuyên là người cuối cùng có mặt, quen thói đi làm trễ mà Trọng Quang vẫn chưa triển khai hệ thống điểm danh nghiêm khắc, đi trễ mười, hai mươi phút cũng chẳng ai bắt bẻ.

"Lâm đội ăn Tết vui vẻ nha!" Tiếng chào rộn ràng vang lên từ khắp phòng làm việc.

"Chúc mọi người năm mới vui vẻ," Lâm Phỉ Thạch cười tươi đáp lại, rồi hỏi luôn: "Giang đội tới chưa?"

"Chắc là tới rồi, chắc đang trong văn phòng," Kỳ Liên ghé tai nói nhỏ, "Chỉ là bọn em chưa thấy anh ấy. Phó đội Giang ít khi chủ động bắt chuyện với tụi em lắm."

"Giang đội nhà các cậu da mặt mỏng thôi. Lần sau thấy anh ấy thì cứ bắt chuyện thêm vài câu, kiểu gì anh ấy cũng sẽ nói lại, cố lên nhé." Lâm Phỉ Thạch vỗ vai cổ vũ rồi xoay người đi lên lầu.

Cậu đẩy cửa văn phòng ra, quả nhiên thấy Giang Bùi Di đang ngồi trong đó nhưng có vẻ như đang thất thần. Anh ngồi bất động trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, như thể trong đó chứa đựng điều gì đó rất kinh hoàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!