Chương 143: Phiên Ngoại 10

Phiên Ngoại 4: Con Mèo Của SchrodingerTin tức Lưu Chí Siêu tử vong vừa lan ra, vụ án vốn đã mơ hồ nay lại càng khó phân định rõ ràng. Trước mắt cảnh sát gần như không có bất kỳ manh mối gì hữu ích.

Ngay sau khi nhận được điện thoại báo án, Giang Bùi Di lập tức dẫn đội tới hiện trường, đây là một vụ án mạng liên hoàn, tính chất hình sự cực kỳ nghiêm trọng.

Lâm Phỉ Thạch ngồi ở hàng ghế sau xe cảnh sát, miệng ngậm một cây kẹo m*t chocolate, bộ dạng như thiếu ngủ đến mức sắp lăn ra chết, nghiêng đầu tựa lên vai Giang Bùi Di, mơ mơ màng màng nói: "Hiện tại chúng ta còn chưa chắc chắn hung thủ là một người duy nhất, biết đâu lại có đồng phạm thì sao. Một bệnh nhân tâm thần mới ngoài hai mươi, trong nửa tháng giết liên tiếp ba mạng mà không để lại chút dấu vết nào, em thấy có gì đó không ổn."

"Với lại chuyện chúng ta nghi ngờ Triệu Đồng chỉ là dựa vào vài lời nói của người nhà họ Lưu, hoàn toàn không có bằng chứng thực tế gì, thật sự không vững đâu."

Giang Bùi Di "ừ" một tiếng: "Anh biết. Trước cứ lên hiện trường nhà Lưu Chí Siêu xem thế nào đã. Ba người bị hại đều có liên hệ với nhau, điều đó cho thấy hung thủ quen biết cả ba. Khoanh vùng nghi phạm lại thì phạm vi sẽ thu hẹp nhiều. Hàn Anh, Lưu Mạn Vân, Lưu Chí Siêu kiểu gì cũng phải có một sợi dây logic nối ba cái chết này lại."

Lâm Phỉ Thạch lẩm bẩm: "Nếu hung thủ thực sự là Triệu Đồng, nhưng cứ biến mất như bóng ma khiến cảnh sát không sao bắt được, thì phải làm sao đây?"

Giang Bùi Di liếc nhìn cậu, nói nhỏ: "Em nghĩ hắn sẽ dừng lại thật sao?"

Lâm Phỉ Thạch lắc đầu: "Cái này em không chắc. Chúng ta biết còn quá ít."

Khi hai người vẫn đang nói chuyện qua lại, xe cảnh sát đã dừng trước khu dân cư hiện trường vụ án. Bên dưới khu chung cư là một đám đông bác gái trung niên vây quanh hóng chuyện. Vừa thấy Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di cùng bước xuống từ xe cảnh sát, một bác gái mắt sáng như đèn pha, tay còn đang cầm cây dù cách ly giơ lên như vẫy chào, bất ngờ túm lấy tay Lâm Phỉ Thạch, hỏi to: "Cậu trai này có người yêu chưa?"

Lâm Phỉ Thạch xấu hổ nhưng vẫn khéo léo giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út lên, rút tay khỏi bác gái, hoàn toàn không hoảng loạn trước tình huống này, cười híp mắt nói: "Ngại quá ạ, hoa đã có chủ."

Giang Bùi Di liếc nhìn cậu một cái, không nói gì thêm, dẫn đội trực tiếp lên lầu.

Lâm Phỉ Thạch cũng không dám đùa thêm, lập tức "kẹp đuôi" chạy theo sau, bỏ lại một bác gái tiếc hùi hụi vì không thành mai mối.

---

Hiện trường vụ án của Lưu Chí Siêu được giữ nguyên hoàn hảo nhờ hai vụ trước đã rút được bài học, đây cũng là lần đầu cảnh sát được tiếp xúc trực tiếp với hiện trường gốc.

Lưu Chí Siêu bị bóp cổ chết bằng gối ngay trong nhà. Khuôn mặt thi thể tím bầm, lưỡi thè dài, mắt xuất huyết dưới màng kết, mười đầu ngón tay co quắp lại các dấu hiệu rõ ràng của ngạt thở dẫn đến tử vong.

Lâm Phỉ Thạch dựa vào khung cửa, ánh mắt đảo một vòng phòng ngủ, phát hiện đầu giường có hai chiếc ly pha lê. Một ly chỉ còn chưa đến nửa, ly còn lại đầy ắp.

Vợ của Lưu Chí Siêu làm ca đêm, 6 giờ sáng mới về đến nhà thì phát hiện chồng đã chết trong tình trạng gương mặt méo mó, biến dạng, liền báo cảnh sát ngay. Thi thể nửa người dưới chưa xuất hiện cứng xác, thời gian tử vong ước tính trong vòng 7 tiếng trở lại thì tức khoảng từ 4 đến 5 giờ sáng.

Giang Bùi Di đeo bao tay cao su, cầm ly nước trên bàn đầu giường xem xét, rồi quay lại ra hiệu nhẹ cho Lâm Phỉ Thạch.

—— Hai người phối hợp với nhau đã lâu, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ngay suy nghĩ đối phương. Lâm Phỉ Thạch bước ra khỏi phòng, đi tới phòng khách, ngồi xổm xuống trước mặt vợ Lưu Chí Siêu đang gục trên ghế sô pha khóc mệt mỏi.

Cậu nhẹ giọng hỏi: "Thời gian gần đây, người nhà chị liên tiếp gặp chuyện, chị cũng biết vụ án này không thể xem thường. Cảnh sát rất cần chị phối hợp điều tra... Bọn tôi thấy trên bàn đầu giường có hai ly nước pha lê, là do chị đặt đó từ trước khi đi làm ca đêm à?"

Cô vợ lau nước mắt, nghẹn ngào lắc đầu: "Không... tôi để ở bàn trà trước khi đi cơ."

"Chị đi lúc nào?"

"Tầm hơn 6 giờ tối qua, sau khi ăn cơm xong thì tôi đi làm ca đêm. Lúc 10 giờ rưỡi tôi còn gọi điện cho anh ấy, lúc đó anh ấy vẫn bình thường."

"Anh ấy thường ngủ lúc mấy giờ?"

"Khoảng 11 giờ. Anh ấy nói gọi cho tôi xong sẽ đi ngủ luôn."

Lâm Phỉ Thạch đưa tay gãi cằm, nói cách khác, hai cái ly đó là do Lưu Chí Siêu mang vào phòng ngủ. Một người thì không cần dùng đến hai cái ly, ly còn lại chắc chắn là dành cho "khách".

Hung thủ này đúng là dạng liều lĩnh. Nửa đêm ngang nhiên mò vào phòng ngủ, đánh thức chủ nhà mà vẫn không khiến Lưu Chí Siêu cảnh giác, thậm chí còn đưa nước cho nạn nhân uống sau đó ra tay nhanh gọn, sạch sẽ, không hề để lại dấu vết.

Lâm Phỉ Thạch nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp: "Vậy chồng chị… quan hệ giữa anh ấy và Triệu Đồng như thế nào?"

Vợ Lưu Chí Siêu ngập ngừng hồi lâu, rõ ràng là không muốn nhắc tới, nhưng lại không dám giấu cảnh sát, đành phải kể thật: "Anh ấy… trước giờ không thích Triệu Đồng lắm. Vì tính cách của Đồng Đồng… các cậu chắc cũng biết rồi, đầu óc không bình thường. Có lần Tết, mấy nhà tụ họp, đám trẻ con chơi với nhau, mà Đồng Đồng lấy pháo hoa đốt quần tụi nhỏ, suýt chút nữa là bỏng cả chân.

Chí Siêu tức quá… có tát thằng bé một cái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!