Chương 13: (Vô Đề)

Những lời này… ẩn ý phía sau đúng là khiến người ta lạnh sống lưng.

Ý cậu ta là gì vậy?

Ngày Đất Bồi đổ bộ ở thành phố Trọng Quang, lại đúng lúc Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đến Trọng Quang. Sao lại trùng hợp phát sinh cùng một ngày?

Chẳng lẽ chỉ là 1/365 khả năng ngẫu nhiên, xui xẻo đụng trúng ngày đó?

Hay là… một trong hai người kia chính là kẻ đưa Đất Bồi đến thành phố Trọng Quang?

Nói cách khác, người được tỉnh thành phái tới, nòng cốt tinh anh, lại là nội ứng của Đất Bồi trà trộn vào đội cảnh sát?

Không thể nào… chuyện này thật sự không dám tưởng tượng. Sắc mật Hà Phong thoắt cái thay đổi, cuối cùng trắng bệch không còn giọt máu. Hắn khẽ động môi, nói khẽ:

"Quách Thính có biết chuyện này không?"

Lâm và Giang đều là người do Quách Sao Mai điều từ Tỉnh về, chắc chắn ông ấy biết rất rõ thân phận hai người đó.

Viên cảnh sát nhỏ cúi đầu nói: "Hôm qua Quách Thính đến Bộ Công an họp rồi, giờ vẫn chưa về, chưa biết có nhận được tin tức này không."

Hà Phong lập tức quyết đoán nói: "Trước mắt cậu cứ giả vờ như chưa nghe gì hết, đừng tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, nhất là hai đội trưởng của cậu. Đợi Quách Thính trở về rồi hẵng nói."

"Rõ ạ!"Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di hiện đang sống trong một khu chung cư chỉ cao bốn tầng, nằm ở vị trí khá thấp so với mặt biển. Nghe nói, đây là khu đất có giá nhà đắt nhất nhì thành phố Trọng Quang. Giá nhà ở đây được gọi là cảm động theo đúng nghĩa đen tức là vừa cao vừa khiến người ta muốn rơi nước mắt. Thế nhưng đến giờ vẫn chưa bán hết, nghe đâu trước kia có người từng muốn mở dự án nhà giàu mới nổi ở khu này, kết quả thảm đến mức cháy túi, ngay cả quần đùi cũng không còn.

Ngay sát mép khu chung cư có một quán nướng nhỏ, giá cả phải chăng mà đồ ăn lại ngon. Chủ quán là người Tân Cương chính gốc, tay nghề nướng BBQ cực kỳ đỉnh. Chiều chiều, tối tối, hương thơm bay xa cả trăm dặm, mà lại nằm giữa trung tâm nội thành, nên lúc nào cũng đông khách.

Hôm đó Giang Bùi Di tan ca về, như thường lệ đi về phía trước. Nhưng lúc ngang qua quán nướng, không biết là trông thấy gì mà anh bỗng khựng lại, chân hơi dừng một nhịp. Rồi ngay sau đó, anh lập tức xoay người, rẽ vào một con hẻm nhỏ gần đó.

Ngay lúc ấy, một người đàn ông đang ngồi ăn thịt nướng, uống bia đột nhiên ngẩng đầu lên theo bản năng. Trong tầm mắt hắn, có bóng dáng một người gầy lướt ngang qua rồi biến mất nhanh chóng ở đầu hẻm, như ánh sáng lướt qua.

Cô gái đang dựa vào ngực hắn, thân thể mềm mại như không xương, ngước mắt nhìn hắn dịu giọng hỏi: "Long ca, anh nhìn gì thế?"

Người đàn ông được gọi là "Long ca" có một vết sẹo dài dữ tợn ngay ở đuôi lông mày, nhìn là biết không phải người hiền lành gì. Hắn nhìn chằm chằm vào hướng Giang Bùi Di vừa biến mất vài giây, sau đó quay đầu lại, lạnh lùng đáp: "Không có gì, nhìn nhầm người."

Cuối tuần, Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch hẹn nhau đi dạo Gai Mall. Cả hai đều không có xe, mà trung tâm thương mại thì cách nhà khá xa, nên Giang Bùi Di dắt từ gara ra chiếc xe đạp Đại Giang 28 cũ kỹ, định đèo cậu cùng đi.

Lâm Phỉ Thạch không biết đi xe đạp, nhưng cũng không cam tâm ngồi ghế sau như hành khách, thế là cậu nóng lòng muốn thử, đòi Giang Bùi Di dạy mình. Phấn đấu cả một buổi sáng mà cũng chẳng khác gì chưa học, nếu không nhờ đôi chân dài có thể chống đất thì chắc giờ này đã ngã tới bầm dập, gãy xương rồi cũng nên.

Cư dân trong khu chung cư nghe nói dưới nhà có "sát thủ xa lộ", liền hoảng loạn trốn sạch vào trong, không ai dám ra ngoài.

"Giang Bùi Di! Cứu mạng! Cứu với! Cứu! ——"

Lâm Phỉ Thạch quýnh quáng loạng choạng tay lái, tóc tai bù xù bị gió thổi rối tung cả lên, cổ áo sơ mi vểnh ngược vào trong, không còn chút khí chất thanh lịch cao quý gì nữa, bị chiếc xe mất kiểm soát dọa cho hét ầm lên.

Giang Bùi Di thì ngồi thảnh thơi bên bậc thềm, xúc kem bằng muỗng nhỏ, tai đeo tai nghe Bluetooth, nhạc phát to đến mức không nghe nổi gì bên ngoài.

Mắt thấy sắp đâm thẳng vào tường, Lâm Phỉ Thạch vội dùng hai chân dài "xì xì" dừng lại xe, loạng choạng xoay tay lái đổi hướng, rồi vẫn cố chấp tiếp tục chạy tiếp.

Giang Bùi Di khẽ liếc mắt nhìn lên đúng là thiên tài thế hệ mới trong lĩnh vực ngã xe đạp, chưa bao giờ giữ thăng bằng được quá năm giây. Cứ nhấc chân khỏi mặt đất là người nghiêng ngay về một phía.

Lâm Phỉ Thạch sau khi đâm tường vài lần thì cũng hiểu ra mình và xe đạp thật sự không hợp mệnh, cuối cùng quay đầu lại, thở dài nói: "Đi xe khó ghê á."

Cậu tựa xe vào tường, ngồi xuống bên cạnh Giang Bùi Di, vừa thở hổn hển vừa nói với vẻ cực kỳ tủi thân: "Tôi thấy chiếc xe này có suy nghĩ riêng luôn ấy."

Giang Bùi Di ném hộp kem vào thùng rác phía đối diện, lau miệng xong thì cúi đầu nhìn cậu: "Còn muốn học nữa không?"

"Không học." Lâm Phỉ Thạch chống cằm, lầu bầu: "Không hay chút nào, chẳng có vẻ gì là tao nhã hết."

Giang Bùi Di đứng dậy, chân dài bước lên yên trước, quay đầu lại nói với cậu: "Vậy thì lên ghế sau đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!