Chương 11: (Vô Đề)

Giang Bùi Di dùng ngón trỏ khẽ chạm mũi, nhíu mày bước vào. Bên trong là lớp đất vàng đã bị dẫm đến mức biến thành đất đen thui. Vừa đi vào đã thấy một cảnh tượng vừa ghê tởm vừa kỳ quặc, không thể miêu tả gì ngoài hai chữ phân đông lạnh. May mà không nặng mùi, vẫn có thể chịu được.

Lâm Phỉ Thạch kiểu người công tử bệnh kiều đại thiếu gia, kiên quyết không chịu bước vào, nhìn một cái đã thấy ô nhiễm thị giác, đứng ngoài cửa lớn chờ Giang Bùi Di.

Khoảng hơn một phút sau, Giang Bùi Di mới bước ra, sắc mặt thoáng cái trở nên khó coi không rõ lý do. Trong lòng Lâm Phỉ Thạch khẽ rùng mình: "Sao vậy?"

"Gọi bên giám định vật chứng đến mang đồ đi," Giang Bùi Di gần như thì thào, "Tôi thấy nửa cái ống tiêm bên trong."

Lâm Phỉ Thạch: "……"

Nửa cái ống tiêm? Nghe quá linh dị rồi.

Ba tiếng sau, một cảnh sát hình sự mặc đồ bảo hộ kín mít bước ra từ WC, tay phải cầm cây kẹp dài hai mét, chỉ dùng đầu hai ngón tay gắp theo một túi trong suốt có ống tiêm khả nghi bên trong. Mặt mũi hắn đầy khó ở: "Tôi muốn ói luôn, người này đúng là biết chọn chỗ giấu đồ thật sự. Món này mang về ai dám đụng vào chứ… buồn nôn ——"

Lâm Phỉ Thạch vội vàng né sang một bước.

Giang Bùi Di cất túi vật chứng vào xe, rồi kéo Lâm Phỉ Thạch cùng quay về đội.

Trên đường về, Lâm Phỉ Thạch ngủ một mạch. Sắp tới nơi thì mới tỉnh, lén lút liếc mắt nhìn Giang Bùi Di, rút điện thoại gửi tin nhắn cho đồng đội ở cục: "Giang đội sắp về rồi, mấy cái đồ vi phạm quy định trong phòng thu dọn gấp, nhớ mở cửa sổ thông gió."

Kỳ Liên trả lời ngay: "Nhận được!! [dập đầu. jpg]"

Giang Bùi Di đưa túi vật chứng cho pháp y rồi chuẩn bị đi tắm, vừa vặn chạm mặt Lâm Phỉ Thạch đang xách túi đen lớn.

Giang Bùi Di hỏi: "Cậu cũng đi tắm à?"

Lâm Phỉ Thạch rõ ràng khựng lại: "…À."

Giang Bùi Di không nghĩ ngợi gì: "Vậy đi cùng luôn."

Ai ngờ Lâm Phỉ Thạch vẫn đứng yên tại chỗ, rũ mắt, gượng cười: "……Tôi không gấp, anh đi trước đi."

Giang Bùi Di hơi khó hiểu liếc cậu một cái cũng không phải đại cô nương, có gì mà phải thẹn thùng? Đàn ông con trai tắm chung thì sao chứ? Ai chẳng có như nhau?

Lâm Phỉ Thạch không nhìn lại, quay người đi luôn.

Tắm xong, sấy tóc, khoác áo bông ra ngoài, Giang Bùi Di mới nhận được tin báo Lâm Phỉ Thạch lại, lại, lại… lại vinh quang về sớm. Phỏng chừng là thấy người không được khoẻ, về nhà tắm cho thoải mái.

Giang Bùi Di cũng mặc kệ. Bây giờ anh bận một đống việc lặt vặt, phía phân cục Hướng Dương còn chuẩn bị thay máu nhân sự, cấp trên nhờ hắn chọn lọc và điều phối người, còn đòi danh sách gấp, nên đến tận bảy giờ tối mới lết về nhà.

Tỉnh cấp cho anh hai căn hộ đơn, dù là tạm thời, nhưng ít nhất cũng coi như có chỗ ổn định. Hai căn nhà nằm sát bên nhau, trước kia khi còn ở phân cục Hướng Dương, Giang Bùi Di ở ký túc xá, giờ về cục chính thì dọn vào phòng riêng của mình.

Giang Bùi Di không giỏi nấu nướng, chỉ biết nấu nồi cháo kê đường phèn, tính tối nay ăn tạm cho xong. Vừa mới bật bếp thì nhận được tin nhắn Lâm Phỉ Thạch bảo đã hầm xong canh chim bồ câu với nấm hương và kỷ tử, muốn qua ăn chung, bảo anh nấu thêm hai bát cơm.

Giang Bùi Di đành tắt bếp, lôi nồi cơm điện ra nấu.

Hai mươi phút sau, Lâm Phỉ Thạch gõ cửa bước vào trên người mặc bộ đồ ngủ kiểu nhà, áo choàng dày, đầu còn đội mũ lông có tai thỏ nhỏ, nhìn vừa ấm áp vừa dễ thương?

"Hành lang lạnh muốn chết," Lâm Phỉ Thạch vừa bước vào vừa gỡ mũ xuống, tùy ý gãi gãi tóc rồi đảo mắt nhìn quanh nhà Giang Bùi Di, sau đó hết hồn bật thốt: "…Nhà anh làm sao mà không có cả TV, sofa thì cũ mèm, máy lạnh hỏng luôn rồi!"

Giang Bùi Di mỉa: "Tôi không coi TV, sofa ngồi được là được rồi. Mặc thêm tí đồ thì đâu có lạnh. Không như ai kia, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều."

Lâm Phỉ Thạch chẳng hề xấu hổ, ngược lại còn lấy làm tự hào, đáp rất có lý lẽ: "Nuông chiều thì sao chứ? Phải biết tận hưởng cuộc sống! Nghề của tụi mình vốn đã khó sống, biết đâu mai không còn, lúc còn sống không cưng chiều bản thân thì còn đợi đến khi nào?"

Giang Bùi Di nghe kiểu ngụy biện này cũng chẳng buồn đáp lại, múc cơm trong nồi mang ra, để cậu tự chia phần.

Lâm Phỉ Thạch người thì hoa hòe, ăn uống cũng cầu kỳ, ba bữa trong ngày không thể qua loa. Còn Giang Bùi Di chỉ cần ăn không đói chết là được, không quan tâm tới vị giác hay bày biện gì cả cơm rau nhạt nhẽo cũng đủ sống rồi.

Giang Bùi Di ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn Lâm Phỉ Thạch múc canh chim bồ câu màu trắng ngà rưới lên cơm, gắp một miếng thịt cho vào chén mình, sau đó cẩn thận dùng đũa nhặt hết mấy thứ gia vị không thích ăn sang một bên. Nếm thử một ngụm, thấy mùi vị ổn rồi mới bắt đầu ăn uống vui vẻ, chẳng hề khách khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!