Lúc đầu Lam Tưởng không nhận ra cảnh sát này là ai, cho đến khi Giang Bùi Di ngồi xuống phía đối diện, dùng gương mặt không biểu tình nhìn hắn. Ngũ quan mới lạnh lùng tuấn mỹ cùng người đeo kính không gọng trong trí nhớ của hắn dần dần khớp với nhau.
Chính là người này! Chính là người này đã tự tay đưa hắn đến đây!
"Tôi nghe nói anh từ chối nhận tội trong quá trình thẩm vấn. Bây giờ nhìn thấy tôi, anh còn có thể nói gì nữa?"
Lam Tưởng nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi nói từng chữ: "Giang, Bùi, Di."
"Thật không ngờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta lại là vào tình hình này, Lam đội trưởng." Giang Bùi Di bình tĩnh nói.
"Đúng là không ngờ tới được." Ngũ quan Lam Tưởng hơi vặn vẹo, mỗi một chữ đều là nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu giả vờ thật giỏi. Ở trong văn phòng thì như sắm vai một cậu em trai ngoan ngoãn, gạt được luôn cả tôi!"
Giang Bùi Di khinh thường không thèm tranh luận với một con chó nhà có tang miệng lưỡi nhanh nhảu, chỉ bình tĩnh mà kể lại: "Phó cục trưởng Phùng của các anh đã nhận tội, có hơn chục người đã cung cấp sự thật rằng anh là cành ô dù cho bọn họ phạm tội. Anh nhận hối lộ vì để tạo điều kiện thuận lợi cho thôn Tháp Bộ tồn tại và phát triển. Anh còn định chối cãi tới khi nào?"
Lam Tưởng là một kẻ hành động cẩn thận, bao che cho một băng nhóm tội phạm lớn như vậy nhưng hề không để lại bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào. Số tiền tham ô hắn thu được từ trước tới nay đều lấy bằng tiền mặt, đều đã bị hắn làm mờ xóa mất từ sớm. Hiện tại ngoại trừ khẩu cung ra, cục thành phố không tìm được bằng chứng có thể trực tiếp chứng minh tội của hắn.
Có thể là do Lam Tưởng biết rõ điều này, đến bây giờ cắn chết cũng nhất quyết không chịu nhận tội, lạnh lùng nói: "Đó là vì bọn họ biết chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ nên muốn kéo tôi xuống nước cùng."
Giang Bùi Di nói "Ồ" một tiếng: "Làm như vậy thì bọn họ có lợi ích gì sao?"
"Giang đội phó chưa từng nghe qua câu "chết cũng phải kéo đệm lưng" sao. Các anh em tốt của tôi không nhìn nổi cảnh tôi tiêu dao sung sướng ở bên ngoài. Nhưng tôi có chút không hiểu, vụ án lần này liên quan tới nhiều cảnh sát như vậy, vì sao Giang đội phó cứ nhắm vào một mình tôi?" Lam Tưởng gắt gao nhìn chằm chằm Giang Bùi Di, đôi mắt lập lòe tia tà ác, gần như có chút ác ý mà nói: "Là bởi vì tôi từng s* s**ng eo của cậu một chút sao?"
Lời này vừa nói ra làm biểu tình của những người trong và ngoài phòng thẩm vấn trở nên kỳ lạ. Lâm Phỉ Thạch trực tiếp cau mày, còn Giang Bùi Di thì ngẩn người chớp mắt một cái sao cậu chẳng có ấn tượng gì với chuyện này? Hơn nữa đều là đàn ông, bị sờ một chút cũng…
Đến lúc này, Giang Bùi Di mới phản ứng được ác ý trong mắt của Lam Tưởng từ đâu mà đến, bàn tay đặt trên bàn chậm rãi nhắm chặt, lạnh như bằng đối diện với hắn.
Lam Tưởng hiển nhiên rất hài lòng về phản ứng này của anh, hắn hơi nghiêng người về phía trước, chậm rãi nói: "Đáng tiếc, tối hôm đó cậu lại chạy thoát được, bằng không…."
Một nữ cảnh sát bên ngoài phòng thẩm vấn cau mày nói: "Người này thật ghê tởm, buồn nôn."
Giang Bùi Di thờ ơ trực tiếp đánh gãy lời hắn: "Lam Tưởng, anh cho rằng tôi phát hiện ra thôn Tháp Bộ như thế nào?"
Vẻ mặt đắc ý của Lam Tưởng cứng đờ, nụ cười dần dần biến mất, tròng mắt chậm chạp xoay hai lần.
Giang Bùi Di có chút thương hại nhìn hắn: "Khi tôi vừa mới đến phân cục Hướng Dương, nhìn thấy tác phong làm việc không học vấn không nghề nghiệp của anh. Lúc ấy, tôi liền nghi ngờ anh. Cho nên tôi đã gắn máy nghe lén trong văn phòng của anh, tuy không hợp với quy tắc cho lắm nhưng những lời anh từng nói, chắc là sẽ không quên đâu nhỉ."
Đôi môi khô khốc của Lam Tưởng mấp máy, sắc mặt tái nhợt: "Tôi…."
Giang Bùi Di dùng ngón trỏ lắc chiếc USB trên bàn hai lần: "Anh muốn nghe lại một chút những gì mình từng nói không? Ở ngay phòng thẩm vấn cục thành phố làm trò trước mặt những cảnh sát bên ngoài, cùng với những lãnh đạo trong cục đều đang có mặt trong phòng điều khiển kia như thế nào."
Khớp hàm của Lam Tưởng co giật run rẩy do dùng lực quá mức, đồng tử co rút mạnh rồi giãn ra, đó là sự hấp hối giãy giụa cuối cùng của một người có tham vọng lớn khi bị cùng đường bí lối. Hồi lâu sau, lưng thẳng tắp của hắn chậm rãi sụp xuống mà dựa vào ghế, khàn giọng nói: "…Không cần."
Giang Bùi Di cầm lấy USB, đứng dậy rời đi.
Ánh mắt Lam Tưởng chán nản mà nhìn một điểm nào đó trong không trung, đối diện với viên cảnh sát đang ngồi trước bàn thẩm vấn máy móc khai ra quá trình hắn bao che tội phạm.
Giang Bùi Di bước ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn chằm chằm vào hắn từ màn hình giám sát bên ngoài và nói một cách mỉa mai: "Con vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng."
Lâm Phỉ Thạch thấy có gì đó không đúng lắm, quay đầu hỏi: "Cái USB này thật sự có ghi âm à?"
Giang Bùi Di nhàn nhạt nói: "Không có, lừa hắn thôi."
Lâm Phỉ Thạch gật gật đầu, ăn ngay nói thật: "Tôi cảm thấy cái USB đó rất quen mắt, hình như là của cảnh sát Lưu."
Giang Bùi Di:"…."
Lâm Phỉ Thạch nhớ tới lời của Lam Tưởng lúc nãy, cảm giác ở phương diện nào đó tính cảnh giác của Giang Bùi Di quá trì độn, nghĩ nghĩ một hồi không nhịn được mà nhắc nhở: "Về sau đừng để người khác tùy tiện sờ eo mình nữa, dù là đàn ông con trai cũng phải chú ý."
Giang Bùi Di tức khắc không được tự nhiên mà nói: "Tôi lúc đó không nghĩ tới hắn là…hơn nữa tôi lại khó coi không đẹp trai gì sao hắn có thể…?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!