Sau khi Lâm Vãn Thu đồng ý phục hôn, Bạch Thuật Bắc nhanh chóng bắt tay chuẩn bị cho hôn lễ của hai người thật long trọng. Tuy ông Bạch Hữu Niên vẫn còn đang lấn cấn, song dưới áp lực của truyền thông, ông ta đành miễn cưỡng tham dự hôn lễ. Lâm Vãn Thu sửng sốt trước hôn lễ xa họ của bọn họ, không nhịn được, khẽ kéo tay áo của anh, hỏi: "Anh lấy đâu ra tiền để chuẩn bị những thứ này, không phải tiền anh đã đưa em giữ hết rồi sao?"
Bạch Thuật Bắc điềm tĩnh trả lời: "Anh mượn chú ba đấy. Tiền cưới cộng thêm tiền chuẩn bị cho màn cầu hôn. Tiền trả theo tháng, mười năm sau dứt điểm."
"..." Lâm Vãn Thu chẳng biết nên dùng vẻ mặt gì để nhìn anh nữa.
Dáng vẻ của người đàn ông này hoàn toàn bình thản, khóe miệng cong cong, vẻ mặt ngập tràn sự cưng chiều, còn giơ tay nâng nhẹ cằm cô: "Anh nhất định sẽ tặng em một hôn lễ thật khó quên."
Hôn lễ chính xác rất khó quên, Lâm Vãn Thu đứng cả ngày, dẫn đến hai chân tê cứng, cả người ê ẩm. Quan hệ của Bạch gia quá rộng, hơn nữa chiến hữu của Bạch Thuật Bắc rất nhiều, chỉ đi kính rượu từng bàn mà ngốn hết thời gian.
Đi hết một lượt tất cả các bàn, hai chân Lâm Vãn Thu như thể bị mài nhẵn.
Lúc trở về, Manh Manh và Nặc Nặc đã được Bạch Tiểu Lê dẫn đi, Bạch Thuật Bắc dắt tay Lâm Vãn Thu vào thang máy. Trông cách cô đi đứng, anh nhanh chóng phát hiện vấn đề.
"Khoan đã."
Anh khẽ mở lời, cúi người xem vết thương nơi chân cô, ngón tay lạnh lẽo xoa phủ lên trên chân, dường như máu không được lưu thông tốt. Tiếp theo, anh bỗng nhiên khom lưng xuống trước mặt cô, tấm lưng rộng rãi vững chắc, giọng nói trầm ổn nghiêm nghị: "Để anh cõng em."
Lâm Vãn Thu liếc nhìn khách khứa còn lác đác ở phía xa, khuôn mặt ửng đỏ: "Không cần, em tự đi được". Nói cho cùng, da mặt cô vẫn rất mỏng, hơn nữa, Bạch Thuật Bắc đặt phòng tân hôn ngay lầu trên, đi thang máy cũng chẳng bao xa.
Bạch Thuật Bắc chỉ chau sát mày, không thèm hỏi ý kiến của cô nữa, trực tiếp xoay người, bế bổng cô lên.
"Á!" Lâm Vãn Thu sợ khiếp vía, nơi xa lập tức rộn lên những tiếng cười trêu ghẹo, hóa ra là đội viên của Bạch Thuật Bắc. Một đám thanh niên còn rất trẻ, miệng cười toe toét, hướng Bạch Thuật Bắc cười to: "Bạch đội trưởng không đợi nổi rồi... "
Bạch Thuật Bắc hướng bọn họ dựng ngón tay giữa, sau ngắm nhìn Lâm Vãn Thu bằng ánh mắt trấn an, âm thanh trầm thấp dẫn xuất hương vị của men rượu: "Đừng để ý đến bọn loi choi đấy. Em là vợ anh, việc gì phải xấu hổ?"
Bạch Thuật Bắc ngang nhiên ôm cô vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại, tách biệt bọn họ khỏi những tiếng cười vang dội. Thế nhưng, anh vẫn ôm chặt cô, như thể với anh, cô chẳng có tí sức nặng.
Lâm Vãn Thu khẽ nhướng mắt quan sát anh. Kể từ khi quay trở về đơn vị, làn da của anh lại rắn rỏi, khỏe mạnh như xưa, bề ngoài cơ bản đã giống trước đây. Tuy nhiên, bên trong lại có chút khác lạ, đem đến cho cô cảm giác kì quái.
"Sao nhìn anh chăm chú thế?" Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, đôi đồng tử đen nhánh và sáng ngời ngời . Đôi môi anh vẽ nên nét cười ma mị, lời nói dẫn theo hơi thở tà tứ, "Tối nay chỉ thuộc về hai chúng ta. Chúc Bạch phu nhân tân hôn hạnh phúc."
Lâm Vãn Thu mấp máy khóe môi, cổ họng thít chặt, không nói nên lời. Cuối cùng, cô chỉ có thể siết chặt hai cánh tay quanh cổ anh, gò má nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực anh.
Nhớ lại những chuyện đã đi qua, thật sự giống như một giấc mộng.Trong kí ức của Lâm Vãn Thu, thật ra lần đầu tiên của cô và Bạch Thuật Bắc cũng có thể xem như tốt đẹp. Chẳng qua khi ấy, cô vô cùng khẩn trương. Thời điểm nằm trên giường, bên tai cô chỉ nghe được tiếng tim đập dồn dập của bản thân. Bạch Thuật Bắc nằm cạnh cô, cách cô rất gần. Điều đó khiến tâm trí cô mơ màng, tay chân vụng về luống cuống.
Cô nhẹ nhàng nghiêng người, thân thể tươi trẻ từ từ dán sát vào người anh.
Dường như anh ngủ rất sâu. Nhưng khi cô nhẹ nhàng nhấc cái gối ôm trên ngực anh ra thì hai hàng mi của anh thoáng lay động, rồi sau đó đôi mắt u trầm nhập nhèm hé mở.
Gương mặt anh được ánh chiều tà bao phủ, ánh mắt mang theo vài phần mê hoặc cùng mờ mịt.
Lâm Vãn Thu hồi hộp nhìn anh, trái tim như thể nhảy lên tận cổ họng, cho đến khi anh cất giọng khàn khàn: "Rót cho anh ly nước với."
Lâm Vãn Thu hơi sững sờ, rồi vội vàng nhảy xuống giường, rót nước cho anh. Lúc cô quay lại, hai mắt anh đã đóng chặt, tựa hồ khá mệt mỏi. Cô bèn nhỏ giọng gọi anh, không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Bạch Thuật Bắc uống hết ly nước, bèn lấy tay vỗ vỗ trên trán, đôi mày nhíu chặt, xem chừng khó chịu lắm.
Lâm Vãn Thu liền vươn tay xoa bóp cho anh, bàn tay cô mềm mịn, bé nhỏ, khiến anh thoải mái hơn nhiều.
Bạch Thuật Bắc bỗng dưng nắm lấy đầu ngón tay cô. Trong phòng ngủ cực kì yên tĩnh, trong không khí vấn vít mùi thơm của huân y thảo. Anh nâng mặt cô, dịu dàng cọ nhẹ chóp mũi cô, phả ra hương rượu nồng: "Anh muốn em."
Lâm Vãn Thu biết tối nay, Cố An Ninh đã động tay động chân trên người Bạch Thuật Bắc. Lúc này, ắt hẳn thuốc đã phác tác. Song, cô vẫn trầm mê trước thanh âm trầm khàn, đầy từ tính của anh.
Người đàn ông mà cô mê luyến, bỗng nhiên thốt ra những lời này. Dù biết, bản thân cô chỉ là vật thay thế, nhưng trong lòng khó nén chút niềm vui sướng. Hiện thực cuộc sống khắc nghiệt, thôi thì hãy để cô tự lừa mình dối người, trầm mê trong một đêm duy nhất.
Lâm Vãn Thu chần chừ vươn tay, vụng về áp dụng những kiến thức mới học được. Khuôn mặt cô nóng hừng hực, song vẫn ngượng ngùng cố lấy lòng anh. Bàn tay nhỏ bé tần ngần đặt giữa hai chân anh, cọ xát với bộ phận đàn ông đồ sộ qua lớp quần tây.
Cứng rắn như sắt, kích thước so với tưởng tượng của cô lớn hơn rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!