Chương 49: (Vô Đề)

Bạch Thuật Bắc tốn công tìm Lâm Vãn Thu rất lâu. Dong Thành vốn không lớn, nhưng muốn tìm một người cố ý trốn tránh mình, quả thật giống như mò kim đáy biển. Lâm Vãn Thu đã bán đi quán ăn

- nguồn kiếm sống chính của cô, vậy cô sinh hoạt bằng cách nào? Nghĩ đến đây, đáy lòng Bạch Thuật Bắc như thể có ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, dày vò từng tấc da thịt.

Tính tình của Manh Manh ngày càng ương bướng, khác biệt hoàn toàn so với cô bé ngoan ngoãn nghe lời lúc trước. Lấy chuyện ăn cơm làm điển hình, Bạch Thuật Bắc không yên tâm nên vẫn chưa tìm người giúp việc, đích thân tự mình xuống bếp.

Tài nấu nướng của anh tuy có hạn, nhưng vẫn có thể làm mấy món ăn gia đình đơn giản.

Cô nhóc Manh Manh lại không thèm nể tình ba mình đã cất công xuống bếp, trực tiếp ném đũa trên bàn, khuôn mặt phụng phịu, lã chã nước mắt: "Không ăn, con muốn ăn đồ mẹ nấu!"

Chiếc đũa va mạnh xuống mặt bàn, bắn lên phía trước, rơi trúng ngay người Bạch Thuật Bắc. Tay anh nắm chặt chiếc đũa trong tay, gân xanh dần nổi lên.

Anh hiếm khi nổi nóng với bé, cũng chưa bao giờ nói nặng bé một câu. Giờ phút này, vẫn như cũ, đè nén tức giận: "Cục cưng ngoan, tâm tình mẹ con không tốt nên đi du lịch vài ngày, hai ba con ta ở nhà, cùng chờ mẹ về, chịu không ? »

"Không chịu." Manh Manh trả lời dứt khoát, đôi mắt đen láy như thể nhìn thấu đáy lòng anh, "Ba nói xạo, ba gạt con. Mẹ bị ba chọc tức, khóc lóc bỏ nhà đi rồi. Vì ba mà mẹ không cần Manh Manh nữa, ba hại lây Manh Manh đó."

Tiếng khóc của bé thút thít đứt quãng, Bạch Thuật Bắc cảm thấy da đầu muốn nứt ra. Anh đặt chiếc đũa xuống, lấy tay bóp mạnh mi tâm, hàng chân mày đen rậm nhăn nhúm lại: "Manh Manh, ba bảo đảm, nhất định sẽ tìm mẹ về cho con. Con ngoan ngoãn nghe lời dùm ba đi."

Lồng ngực bé nhỏ của Manh Manh nhấp nhô lên xuống, quả đấm dọng xuống mặt bàn, miệng nhỏ mím mạnh, bộ dáng cực kì ấm ức: "Nếu ba không tìm được mẹ thì con không bao giờ để ý tới ba nữa. Con chỉ cần mẹ, không muốn mấy dì khác."

Nói xong, bé bèn tụt người xuống ghế, lê dép dẫm « Bịch Bịch Bịch » lên lầu.

Bạch Thuật Bắc trầm tư áp người vào thành ghế, lặng thinh nhìn theo bóng lưng của con gái. Trước kia, chưa từng cảm thấy ngôi nhà này rộng lớn trống trải, chỉ cần hai ba con anh ở với nhau là đủ, nhưng bây giờ.......... Sự im ắng vô tận khiến anh hít thở không thông.

Chỉ là thiếu Lâm Vãn Thu, một người vốn sống trầm lặng, không ngờ lại đem đến nỗi mất mát lớn đến nhường này.

Bạch Thuật Bắc giơ tay lướt quanh cái bát sứ trước mặt. Bộ bát đĩa này là do Lâm Vãn Thu mua về, có đường hoa văn màu xanh lam mềm mại, nổi bật trên nền trắng trang nhã, tựa như khí chất của con người cô.

Bạch Thuật Bắc biết chính mình là loại người sống kiểu nội tâm, luôn mệt mỏi lướt qua từng ngày, hoặc nói đúng hơn, anh chỉ thích hợp với lối sống trang nghiêm, gò bó trong những chuẩn mực. Tất cả đều do hoàn cảnh tạo thành, anh là trưởng nam trong gia đình, mẹ lại qua đời khi anh còn rất nhỏ. Người cha vốn là trụ cột trong nhà lại làm anh quá thất vọng, không thể nhờ cậy.

Đứa em trai thứ hai thì không nói, chứ còn Bạch Trạm Nam và Bạch Tiểu Lê, đều do một tay anh chăm sóc từ nhỏ, thậm chí chính anh là người thay mặt phụ huynh đi họp trong trường cho hai đứa.

Bản tính của anh là gì? Chính anh cũng không biết.

Anh bị buộc phải trưởng thành sớm, bị buộc phải gánh trách nhiệm, phải sống thật nguyên tắc để làm gương cho các em noi theo. Vì thế, anh chọn một nghề nghiệp cực nhọc mà cao cả, yêu cầu tính kỷ luật và sự chính trực cao, để đi trên một con đường gian khổ mà nhiều vinh quang chói lọi.

Từng bước anh đi, đều để lại sau lưng một con đường đã trải sẵn thảm hoa dành cho những đứa em, biến những chuyện vụn vặt của chúng thành nhiệm vụ của mình. Cuộc sống gánh trên vai nhiều bổn phận, đồng nghĩa với việc có nhiều áp lực bị đè nén trong lòng. Ngày qua ngày, chúng tích tụ, dồn đặc nghẽn dưới đáy lòng anh, thời điểm gặp Lâm Vãn Thu, chúng hoàn toàn bộc phát.

Bạch Thuật Bắc nghĩ, có lẽ anh chính là một gã đàn ông bỉ ổi, có tất cả những khuyết điểm đánh khinh của cánh mày râu, nào là tự cao tự đại, nào là ích kỉ vô sỉ, muốn xấu bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nhưng ngược lại, anh rất giỏi che dấu, đứng trước mặt người khác, thì vờ ra vẻ nghiêm chỉnh đàng hoàng. Còn trước mặt Lâm Vãn Thu, anh không hề kiêng dè, cứ thoải mái phơi bày thói xấu.

Nói như vậy, hóa ra chỉ khi ở cạnh cô, anh mới sống thật với chính mình, sống một cách tự do không gò bó.

Bạch Thuật Bắc dùng đầu ngón tay miêu tả theo đường cong của cái bát, giống như phía trên còn lưu lại nhiệt độ bàn tay của Lâm Vãn Thu. Anh phát hiện, bản thân càng ngày càng dựa dẫm vào cô. Cô giống như một loại độc vô hình, ngấm ngầm xâm chiếm toàn thân anh.

Buổi tối, Bạch Thuật Bắc nấu bột dinh dưỡng cho Manh Manh, dụ mỏi miệng bé mới chịu, vừa ăn vừa thút thít, thật lâu mới ăn xong. Lúc Bạch Thuật Bắc lau miệng cho bé, không nhịn được hỏi: "Ngày thường con ở nhà với mẹ, cũng bướng bỉnh như vậy hả?"

Manh Manh ngồi trên ghế, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu: "Mẹ không giống ba, chẳng nhẫn nại tẹo nào. Mẹ thấy Manh Manh giận dỗi, sẽ chạy tới dỗ dành, không như ba, nhẫn tâm để Manh Manh khóc đúng hai tiếng đồng hồ."

Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên muốn trêu ghẹo cô nhóc lém lỉnh này, có biết hai tiếng là bao lâu hay không mà dám nói bừa? Nhưng lời nói của bé khiến anh lặng im, cúi đầu ném khăn giấy vào thùng rác.

Bé nói không sai, so với anh, Lâm Vãn Thu kiên nhẫn hơn nhiều. Từ sau khi kết hôn cùng Lâm Vãn Thu, anh tựa hồ không bận lòng về chuyện của con gái. Sinh hoạt ăn uống hằng ngày của bé, tình trạng sức khỏe đều do Lâm Vãn Thu trông nom lo liệu, thậm chí cô còn chu toàn mọi việc trong nhà.

Anh rất an tâm, dốc sức làm việc, không phải bận tâm việc nhà.

Ngay cả với Bạch Tiểu Lê, Lâm Vãn Thu cũng hết lòng quan tâm. Quần áo đi học của Bạch Tiểu Lê đều được cô đem về nhà, ngâm vào máy giặt, cô luôn nói: "Tiểu Lê ở trường học phải giặt tay, rất vất vả. Quần áo thì không nói, chứ giặt chăn bông hay ga trải giường thì mệt lắm."

Cô còn đem cơm cho Bạch Tiểu Lê, ngay cả Bạch Cẩn Tây và Bạch TRạm Nam cũng có phần .

Bạch Thuật Bắc nghĩ tới những thứ này, trái tim bèn trướng đau. Rõ ràng là những chuyện diễn ra hằng ngày, trước kia anh không hề có cảm giác với nó, còn bây giờ, cứ như "phương trình hóa học" có phản ứng chậm nhưng gây "kết tủa" mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!