Chương 42: (Vô Đề)

Trần Chiêu nghe Bạch Thuật Bắc nói xong, phản ứng đầu tiên của hắn là sửng sốt. Hắn không ngờ Bạch Thuật Bắc sẽ thật sự lựa chọn. Trước giờ, Bạch Thuật Bắc vốn là kẻ ranh ma, láu lỉnh, hôm nay sao có thể đần đột xuất mà cho rằng hắn sẽ nhân từ thả một trong hai.

Tay hắn bất giác bóp chặt khẩu súng, chau mày, cảnh giác nhìn Bạch Thuật Bắc.

Bạch Thuật Bắc cũng biết năng lực do thám và phản kích của Trần Chiêu rất cao. Hiện tại, việc anh cần làm là kéo dài thời gian, chờ đợi sự viện trợ. Trước mắt, có lẽ Trần Chiêu đang cố ý dùng hai cô gái để nhục nhã anh, thậm chí cố tình hành hạ, chuyển sự tập trung của anh vào một người duy nhất.

Tạm bỏ qua việc tâm tư anh đang thật sự lo lắng bất an vì người nào, thân là quân nhân, nhận thức đầu tiên của anh là phải ưu tiên bảo vệ cho người mới khỏi bệnh

- Cố An Ninh. Nhưng đứng trên lập trường của một người đàn ông, cả hai cô, anh đều dốc hết sức mình để cứu.

Sự lựa chọn này, có thể khiến Lâm Vãn Thu đau khổ , thậm chí cực kì thương tâm. Nhưng cô là người dễ dàng mềm lòng, về sau nếu anh bỏ chút công sức dỗ dành, chắc chắn cô sẽ hiểu. Anh tin tưởng bản thân có thể mang hai người an toàn rời khỏi nơi đây.

Ánh mắt Bạch Thuật Bắc kín đáo quét qua bên ngoài cửa sổ: "Mày cho rằng mày có thể chạy thoát? Chỗ này không có lối ra thứ hai, chỉ bằng bốn người chúng mày, cũng mơ đến việc đối phó với tao?"

Bạch Thuật Bắc tận dụng mọi khả năng miêu tả tình huống đang diễn ra, bí mật truyền tin cho cảnh sát qua chiếc máy nghe trộm gắn trên bộ quân trang.

Trần Chiêu là kẻ bất bình thường, đầu óc toàn chất chứa suy nghĩ quái đản. Ngày trước, Bạch Thuật Bắc đã có dịp giao thủ với hắn, hai bên nắm rõ những thủ pháp của đối phương. Tư duy biến thái của hắn có thể làm người ta điên tiết, nhưng Bạch Thuật Bắc đã có trải nghiệm, ít nhiều gì cũng thăm dò,  phán đoán ra vài thứ.

Quả nhiên Trần Chiêu cất tiếng cười lạnh tanh, họng súng chính xác chĩa vào sau gáy Lâm Vãn Thu: "Có cô ta ở trong tay, tao còn sợ gì nữa."

Hắn nói xong thì bất chợt thay đổi phương hướng, đi đến bên cạnh Lâm Vãn Thu: "Ố ồ, hú cả hồn, suýt chút nữa đã mắc mưu mày rồi! Mày đang chơi trò kế trong kế à? Mày phán đoán suy tính của tao, biết tao có dự định tặng viên đạn đầu tiên cho người mày thích, nên mày sẽ không dại dột đưa ra lựa chọn thật lòng đâu. Thật ra, người mày quan tâm nhất chính là cô gái đáng yêu này, phải không Bạch đội trưởng của tao?"

Lâm Vãn Thu bị hắn kéo mạnh chùm tóc đuôi ngựa phía sau, cằm bị buộc nâng cao lên.

Khuôn mặt xám ngoắt bị tay hắn cưỡng chế quay về phía Bạch Thuật Bắc, da đầu đau rát, tựa như sắp bị bọc lìa. Nhưng ánh mắt cô không hề liếc nhìn người đàn ông kia nữa, chỉ là lời nói của Trần Chiêu giống như cây đao, bổ mạnh xuống đáy lòng cô.

Không ai so với cô, có thể hiểu rõ tình cảm chân thật của Bạch Thuật Bắc. Hóa ra từ đầu đến cuối, Bạch Thuật Bắc đều đi guốc trong lòng gã Trần Chiêu, cho nên anh đang tương kế tựu kế, cố ý khiến kẻ đa nghi như Trần Chiêu đặt mọi sự chú ý lên người cô?

Tứ chi Lâm Vãn Thu bị trói chặt, cả người chết lặng, dần mất đi tri giác, có điều, sao con tim vẫn còn nhức nhối quá. Nếu Bạch Thuật Bắc tàn nhẫn bỏ rơi cô, kết cục nào sẽ đến với cô đây? Bị đánh hay bị vũ nhục đều quá nhẹ, có lẽ... sẽ bị hành hạ cho đến chết.

Có hàng vạn lí do để Bạch Thuật Bắc lựa chọn Cố An Ninh, ngoài tình yêu thì còn có đạo nghĩa của một quân nhân. Trong trường hợp hiện tại, Cố An Ninh không phải là vợ của anh, nếu anh vứt bỏ cô ấy, có thể sẽ bị người đời lên án phỉ nhổ, cho rằng anh đặt tình cảm cá nhân lên nhiệm vụ cao cả của một người lính.

Còn Lâm Vãn Thu là vợ của anh, làm một "con dâu" của quân đội, đáng nhẽ ra, cô nên chấp nhận hi sinh. Nhìn bề ngoài thì vô cùng hoa mỹ, vô cùng cao cả, vô cùng cảm động, nhưng bản chất của sự việc hoàn toàn đi ngược. Anh thật sự không hề yêu cô, cô bất quá cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Trong giây phút bị bỏ rơi, trái tim đã lún sâu vào vũng bùn tuyệt vọng, toàn bộ dây thần kinh đang căng thẳng, rốt cuộc cũng "cạch" một tiếng, đứt lìa hết rồi.

Trong lòng cô dấy lên nỗi bi thương. Đối với người đàn ông này, cô hoàn toàn đã chết tâm.

Bạch Thuật Bắc nhìn khuôn mặt trắng như giấy của Lâm Vãn THu, vầng trán anh toát mồ hôi lạnh, hận không thể bất chấp tất cả, xông lên cứu cô. Nhưng khi nhìn đến khẩu súng kia, anh đành chùng bước, mắt đỏ ngầu quát to: "Mẹ kiếp, Trần Chiêu, sao mày cứ khăng khăng làm khó một cô gái yếu đuối. Hãy đối phó với tao đi, như vậy mày mới có được cảm giác thành tựu."

Trần Chiêu chầm chậm di chuyển họng súng lạnh lẽo, từ sáu gáy Lâm Vãn Thu trườn ra phía trước, đáp xuống chiếc cằm nhọn của cô: "Ồ không, mày sai lầm rồ, cần quái chi ba cái cảm giác thành tựu vớ vẩn, tao thích mở to mắt nhìn mày khổ sở hơn." -

Hắn vừa dứt lời, trán Lâm Vãn Thu liền bị đập mạnh một cái, đầu óc  lập tức choáng váng. Cô thậm chí còn không biết cái gì đã giáng xuống đầu mình, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng hơi sềnh sệch, theo huyệt thái dương chảy xuống, mùi máu tươi gay mũi xộc mạnh vào khoang mũi.

Nhưng kì quái, vì sao không có cảm giác đau đớn?

Lâm Vãn Thu cắn chặt môi dưới, không lên tiếng, cúi đầu nhìn những giọt máu đỏ tươi rơi xuống bên chân. Ngay trước mắt cô, chúng đọng lại thành một vũng nhỏ, dần dần nhuộm nở, giống như đóa hoa hồng đỏ tươi, tuyệt đẹp mà chứa đầy gai độc.

Lâm Vãn Thu không thấy được phản ứng của Bạch Thuật Bắc, cô cũng chẳng muốn xem nữa, có lẽ trong cặp mắt của người đàn ông mà cô đã từng mê luyến, chỉ còn đọng lại những tia băng giá, họa chăng thêm vài phần áy náy, ray rứt mà thôi.

Nhìn để làm gì, đâu còn ý nghĩa chi đâu?

Cằm lần nữa bị nắm, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo, rắc đầy vẻ độc ác của Trần Chiêu, họng súng lạnh lẽo dao động chung quanh khuôn mặt cô: "Hãy nhìn xem này, bây giờ cô em càng đẹp hơn so với lúc nãy. Bạch đội trưởng thân yêu, mày thấy có đúng không?"

Trần Chiêu nở nụ cười bệnh hoạn, xoay khuôn mặt đầy máu của Lâm Vãn Thu hướng về phía Bạch Thuật Bắc. Lâm Vãn Thu không nghe được âm thanh của Bạch Thuật Bắc, hình như anh ta vừa nói câu gì đó, lại hình như chẳng nói gì cả. ( Hic, từ bây giờ mỗi khi LVT nói về BTB thì sẽ dùng "anh ta" nhá)

Lâm Vãn Thu ngày càng hoa mắt chóng mặt, hơi sức toàn thân dường như bị rúc khô, nửa bên mặt dính tầng chất nhầy đặc sánh, dạ dày không ngừng cuộn trào, ngay dưới bụng cũng bắt đầu phát tác những cơn đau quằn quại.

Sau gáy bị một lực đánh mạnh, trước mắt Lâm Vãn Thu hoàn toàn tăm tối, không nhìn được, không nghe thấy, các giác quan dần dần tan biến.

Trong khoảnh khắc Lâm Vãn Thu gần mất đi tri thức, những giọt nước mắt lại rơi xuống. Thật may mắn, thật hoàn hảo khi cô kịp làm cho Manh Manh chiếc khóa Cát Tường, có thể để lại cho bé chút kỉ niệm về cô. Nếu bây giờ chết đi, cũng chẳng còn điều gì để tiếc nuối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!