Buổi sáng vừa tới quán, Lâm Vãn Thu nhận được điện thoại của viện an dưỡng nơi Tri Hạ đang nằm. Họ muốn nhắc nhở cô nên nộp phí trị liệu của tháng này. Mấy tháng trước, bởi vì chăm sóc Manh Manh, sáng sớm phải làm điểm tâm và đứa bé tới trường, nên cô thường mở quán rất trễ, bỏ lỡ thời gian vàng để buôn bán, thành ra chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Lâm Vãn Thu dùng thái độ mềm mỏng, nhân nhượng tiếp điện thoại. Sau khi cúp, cô lại ngồi thất thần.
Mỗi tháng, Bạch Thuật Bắc đều đưa cho cô một khoảng tiền lớn dùng để chi tiêu trong gia đình. Nhưng Lâm Vãn Thu chưa bao giờ dùng đến số tiền ấy để nộp phí điều trị cho Tri Hạ, huống chi bây giờ quan hệ của họ lại đi đến mức này...
Lâm Vãn Thu thở dài, có ảo giác trên vai đang gánh cả ngọn núi lớn. Đã từng mê luyến Bạch Thuật Bắc, hơn nữa còn ảo tưởng người đàn ông đấy sẽ làm chỗ dựa vững chắc cả đời cho cô. Hóa ra vẫn chỉ có một mình cô, vẫn luôn dậm chân tại chỗ, không khác gì cô bé của hơn mười năm trước, vô cùng túng quẫn mờ mịt khi người ba yêu quý qua đời, và lúc biết Tri Hạ phát bệnh.
Không có bất kỳ thay đổi.
Lâm Vãn Thu ngẩng đầu nhìn gian phòng nhỏ trong quán, cô bây giờ hai mươi sáu tuổi, đã vật lộn với cuộc sống ở thành thị trong suốt nhiều năm. So với những người đồng trang lứa, cô chắc chắn phải hi sinh, bỏ ra nhiều thứ hơn, nhưng kết quả lại hoàn toàn đi ngược.
Cô vẫn hoàn cô độc, vẫn là hai bàn tay trắng.
Đôi mắt có chút ê ẩm sưng đau, cô chùi mạnh hai hốc mắt, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục bận rộn. Điện thoại đặt trên bàn đúng lúc rung lên. Cô cúi đâu nhìn qua, là Bạch Thuật Bắc gọi tới.
Lâm Vãn Thu chần chờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thật sự không muốn nhận.
Hôm nay, Bạch Thuật Bắc không đi đâu cả, sáng sớm còn cố ý dậy sớm chở Manh Manh đến nhà trẻ, anh quả thật rất khác so với trước kia, bỗng dưng ân cần trên mức bình thường.
Thế nhưng sự thay đổi đấy khiến Lâm Vãn Thu cảm thấy buồn cười, giống như bản thân bị châm chọc một cách trắng trợn.
Bạch Thuật Bắc đứng giữa phòng khách trống hoác, thần sắc âm u, chờ điện thoại càng lâu anh càng nóng nảy. Cả ngày hôm qua, Lâm Vãn Thu kiệm lời đến thương cảm, hơn nữa, nhìn thân thể càng ngày càng gầy gò của cô, lòng anh có vài phần đau xót.
Sáng nay chở Manh Manh đi học rồi trở về, lại không thấy Lâm Vãn Thu ở nhà. Vất vả lắm anh mới có một ngày rãnh rỗi, chẳng lẽ cô không thể nghỉ bán một ngày để ở cạnh anh? Cái quán rách nát đấy rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?
Anh biết lòng tự trọng của Lâm Vãn Thu rất cao. Trong lòng anh còn đang tính toán, không cần trưng cầu ý kiến cô, cứ lặng lẽ mở một cửa hàng lớn hơn, nói không chừng, đến lúc đó cô không có cách nào cự tuyệt.
Nhưng hiện tại thái độ bất thường của Lâm Vãn Thu khiến anh hơi hờn giận, chờ bên kia tiếp máy, anh liền mở lời trước: "Em đi đâu?"
Đáp án không hề ngoài ý muốn, giọng nói dịu nhẹ của Lâm Vãn Thu xuyên qua làn sóng điện, truyền tới: "Trong quán."
Bạch Thuật Bắc vốn không muốn tức giận, thế nhưng giọng điệu lạnh nhạt của cô khiến lửa giận không cách nào đè nén, âm thanh trong nháy mắt cất cao lên: "Hôm nay anh về nhà mà em vẫn đến quán?"
Lâm Vãn Thu khẽ dừng động tác đang làm, cụp mắt, thốt ra từng chữ rõ ràng: "Em muốn kiếm tiền."
Hô hấp của Bạch Thuật Bắc ứ nghẹn trong cổ họng, lại là kiếm tiền? Anh mất tự chủ, cao giọng trách móc: "Em nên sớm đóng cửa cái quán rách nát đó đi, tiền tôi đưa cho em còn thiếu nữa à? Lâm Vãn Thu, trong đầu em, ngoại trừ tiền còn có——"
Anh muốn hỏi cô ngoại trừ tiền còn có anh không, có điều câu hỏi đã nhảy đến cổ họng nhưng không cách nào thốt ra lời, Bạch Thuật Bắc trầm giọng nói: "Trong lòng em còn có gia đình này không?"
Lâm Vãn Thu trầm mặc không nói, Bạch Thuật Bắc cũng không để ý, nói tiếp: "Quần áo anh đưa em đi giặt ủi, đã lấy về chưa? Còn có trang phục múa của Manh Manh nữa. Trong nhà còn cả đống việc, em mau trở về đi."
Lâm Vãn Thu vì tức giận mà hai tay run bần bật, trước kia cô chưa từng để tâm những điều này, chỉ cảm thấy đấy là trách nhiệm của một người vợ và một người mẹ, nhưng bây giờ nghĩ lại, những việc cô làm có khác gì công việc của một bảo mẫu đâu? Hoàn toàn không sai lệch.
Lồng ngực đau dữ dội, cô cắn chặt môi dưới, cho đến khi bờ môi nóng rực và truyền đến cảm giác đau nhói, mới gằn giọng trả lời: "Tôi rất vội, không đi được."
Dứt lời, cô trực tiếp cúp điện thoại, đầu ngón tay dùng sức bấm vào lòng bàn tay, toàn thân đều nhức nhối. Bạch Thuật Bắc vốn dĩ chỉ muốn nhục nhã cô. Tại sao cô lại ngốc nghếch cho rằng anh thật lòng. Anh nói sẽ cố gắng thử thích cô, cô dại khờ tin ngay lập tức? Lúc anh hướng cô hứa hẹn mình sẽ "cố gắng", bất quá chỉ là đang diễn trò để có được một người "bảo mẫu" khiến anh an tâm mà thôi.
Lâm Vãn Thu ngồi trên chiếc ghế gỗ trong quán, hốc mắt đỏ hoe nhìn dòng người di chuyển bên đường. Bọn họ đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, trên khuôn mặt lộ nét vui vẻ hoặc nóng nảy, có điều mỗi người đều tràn đầy sức sống, tinh thần luôn phấn chấn. Còn cô thì sao? Chỉ mới hai mươi sáu tuổi, tâm lại quá mệt mỏi, chằng chịt những vết thương đau nhói.
Sắp đến mười một giờ, quán bắt đầu đông khách, Lâm Vãn Thu đang loay hoay phục vụ, ánh mắt chợt lướt qua gương mặt u ám của Bạch Thuật Bắc. Anh đi vào trong quán, nhìn chăm chú vào cô, không nói một lời, chỉ lặng thing ngồi trong góc.
Lâm Vãn Thu không đến chào hỏi anh, làm việc của mình quan trọng hơn. Ánh mắt không dám dừng trên người anh nửa giây, cô mệt mỏi, không muốn nhìn nữa.
Chỉ cần nhìn một cái thì sẽ đau đến tê tâm liệt phế. ( ý nói đau đến tột cùng)
Bạch Thuật Bắc mặc áo sơ mi màu sọc xám, tay áo cuộn lên phía trên, để lộ nửa cánh tay trần bền chắc. Anh đặt một tay lên mép bàn, ánh mắt thâm thúy gắt gao theo sát cô.
Trước kia, anh chưa từng thấy qua dáng vẻ khi cô buôn bán. Trong quán bán rất nhiều loại cháo, cô cẩn thận múc cháo đổ vào trong chén thủy tinh, sau đó đặt chén trên cái khay nhỏ rồi bưng lên cho khách, còn khuyến mãi thêm cho họ nụ cười lấy lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!