Lâm Vãn Thu nhìn Bạch Thuật Bắc, như rơi vào mộng.
Trước kia, cô từng xem qua vô số cảnh cầu hôn lãng mạn trên những bộ phim truyền hình chiếu trên TV. Mặc dù cách cầu hôn của anh đã lỗi thời, nhưng trái tim cô vẫn đập rộn ràng, cảm động khôn nguôi. Cô ngồi thừ người, quên mọi phản ứng, chỉ đờ đẫn nhìn anh chăm chú.
Bạch Thuật Bắc nhíu mày một cái, hơi ngần ngại liếc mắt nhìn xung quanh: "Em muốn phải diễn ra theo đúng bài bản à? Muốn anh quỳ xuống sao?"
Hốc mắt Lâm Vãn Thu chua xót, trái tim như muốn nhày ra khỏi lồng ngực, mơ hồ nghe lời anh nói, vội vàng xua tay: "Không, không cần, em ——"
"Em không muốn gả cho anh?"
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc bỗng chốc trầm xuống. Lúc quyết định cầu hôn, anh chưa tính kĩ phản ứng của Lâm Vãn Thu. Trong tiềm thức, anh luôn cho rằng cô nàng này sẽ không bao giờ cự tuyệt lời yêu cầu của anh. Hơn nữa, tối qua nghe được câu tỏ tình của cô, anh tựa hồ đã nắm chắc trong tay. Nhưng phản ứng hiện giờ của cô, qủa thật khiến anh không biết đường đâu mà lần .
Lâm Vãn Thu gấp rút nói: "Không phải, không phải, em sẽ gả cho anh." Nói xong, cô mới phát hiện phản ứng của mình hơi lố, thật muốn cắn nát đầu lưỡi.
Bạch Thuật Bắc lặng thinh, khóe miệng đắc ý cong lên.
Khi nhận được sự đồng ý từ cô, anh vui vẻ hơn nhiều so với tưởng tượng. Với anh mà nói, việc kết hôn không mang mấy ý nghĩa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng, vụng dại của Lâm Vãn Thu, anh bất giác liên tưởng đến hình ảnh khi cô mặc chiếc áo cưới trắng muốt, sẽ đáng yêu, xinh đẹp biết bao.
Lâm Vãn Thu cắn môi không dám nhìn anh, giơ tay nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn kia.
Thiết kế rất đơn giản, nhưng cô cực kì yêu thích, tay cẩn thận nâng niu lau sạch lớp bơ kem dính trên bề mặt nhẫn. Tiếp sau, bàn tay Bạch Thuật Bắc phủ lên.
Lâm Vãn Thu thẳng tắp nhìn anh, thân thể anh cao lớn tựa như cây tùng ngạo nghễ giữa đất trời, đứng sừng sững trước mặt cô. Anh từ tốn khom người, cầm chiếc nhẫn kim cương sáng lóa, chậm rãi đeo vào ngón áp út cho cô .
"Lâm Vãn Thu, em không còn cơ hội đổi ý nữa đâu."
Nụ cười anh khiến cô ngây ngất, luôn tồn tại loại cảm giác không chân thật, mãi đến khi tay anh chống mặt bàn, chồm người qua hôn môi cô, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nước mặt giàn giụa trên khuôn mặt Lâm Vãn Thu.
Cô không giống những cô gái khác, sẽ có phản ứng làm kiêu một tí, hoặc rụt rè, e thẹn hay ra vẻ đã muốn nhưng vẫn giả vờ đưa đẩy. Được gả cho anh là kỳ vọng suốt nửa đời người của cô, cho nên cô liền gật đầu đáp ứng, không trì hoãn một giây.
Từ khi quyết định kết giao với anh, cô luôn hi vọng sẽ có kết quả mãn nguyện cùng anh. Mỗi cô gái khi quyết định bắt đầu một mối quan hệ, đều thật tâm mong ước, con thuyền tình yêu sẽ cập vào bến bờ hôn nhân mỹ mãn.
Bạch Thuật Bắc chỉ mút nhẹ hai cánh môi đỏ rồi thả ra, anh úp mặt vào trán cô, cất giọng trầm ấm: "Lâm Vãn Thu, gả cho anh có thể không tốt như em nghĩ đâu, công việc của anh rày đây mai đó, giờ giấc không ổn định. Có đôi khi quá bận, sẽ không quan tâm em, sẽ vô tình lạnh nhạt với em. Anh cũng không phải là tuýp người lãng mạn hay biết cách chiều chuộng, dỗ ngọt phụ nữ, em——"
"Không sao cả." Cô nâng đôi mi đẫm lệ, âu yếm nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ "Chỉ cần là Bạch Thuật Bắc, tốt xấu gì em cũng yêu." ( muốn khóc trước câu nói của VT quá)
Hàng mi đen của Bạch Thuật Bắc khẽ nhấp nhô chuyển động, ánh mắt nhìn cô càng thêm thâm thúy, bỗng nhiên, anh cúi đầu hung hăng hôn cô, lần này, đúng chuẩn nụ hôn sâu, đầu lưỡi anh xộc mạnh vào miệng cô, tùy ý liếm láp, khuấy đảo.
Nỗi lòng Lâm Vãn Thu vẫn ngổn ngang trăm mối, suýt nữa quên cách hô hấp. Giờ phút này, ngọn sóng hạnh phúc ào ào ập tới. Cô như người đi trên lớp băng mỏng, chợt có chút sợ hãi, nếu cô không cẩn thận, lớp băng ấy sẽ tan vỡ, hết thảy lại bay biến như chưa từng tồn tại, bên cô mãi chỉ là mộng ảo.
Còn anh, vẫn ngự tại miền xa xăm, một nơi không thuộc về cô.Hai người dùng cơm xong thì đi ra ngoài, thời tiết hôm nay rất đẹp, lòng bàn tay Bạch Thuật Bắc luôn bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn cô đi đến bãi đỗ xe. Dọc đường đi hai người không trao đổi nhưng nét cười vẫn vẹn nguyên nơi khóe môi.
Sau khi lên xe, Bạch Thuật Bắc giúp cô thắt dây an toàn, vén sợi tóc bay lòa xòa trước mặt cô ra sau tai: "Buổi chiều, anh cần ghé qua đơn vị, phải báo cáo chuyện kết hôn với cấp trên, tối sẽ về nhà."
Lâm Vãn Thu có nghe qua, quân nhân muốn kết hôn, thủ tục rắc rối hơn người thường, phải xác minh rất nhiều việc. Cô thông cảm gật đầu: "Ừm, đi đường nhớ cẩn thận."
Bạch Thuật Bắc nhìn cô hau háu, gương mặt anh tuấn tiến sát, âm thanh hơi trầm khàn: "Không thể bày tỏ bằng cách khác sao?"
Hai lỗ tai Lâm Vãn Thu đỏ rực, chủ động nhướng người, đặt xuống bên má anh nụ hôn nhẹ. Bạch Thuật Bắc lòng vui như trẩy hội, xoay người khởi động xe: "Trước tiên, phải chở tiểu thư Lâm về đã."
Lâm Vãn Thu ngẫm nghĩ, không khí hiện giờ rất tốt, lỡ phá vỡ thì vô cùng tiếc nuối. Nhưng hai người sẽ nhanh chóng kết hôn, việc bán buôn của quán không thể lấp lửng với anh hoài . Hơn nữa, dạo gần đây, tình hình kinh doanh không tốt, buôn bán mà dăm ba ngày nghỉ một bữa, khách khứa người ta đi hết.
"Thuật Bắc?"
Bạch Thuật Bắc nhìn cô qua kính chiếu hậu, trả lời theo phản xạ: "Hả?"
Lâm Vãn Thu đắn đo vài giây, quyết định thẳng thắng với anh "Em không muốn đóng cửa quán, em cần có công việc của riêng mình, muốn gắng sức hoàn thành những việc mình đã chọn, hy vọng anh có thể... hiểu cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!