Chương 16: (Vô Đề)

Lâm Tri Hạ đã từng hỏi Vãn Thu, vì sao cứ phải chung tình với Bạch Thuật Bắc, loại đàn ông ấy có gì hay ho đâu, cả người lạnh tanh, chả có tí nhiệt độ.

Đối với vấn đề này, Lâm Vãn Thu cũng mù tịt, chuyện tình cảm chẳng theo một logic hợp lí nào cả. Có lẽ từ lần gặp đầu tiên, hạt giống tình yêu đã gieo vào lòng cô. Ở lần gặp thứ hai, hạt giống ấy bắt đầu sinh trưởng và bây giờ…đã phát triển thành khối u to lớn, nhổ mãi cũng không ra.

Nhìn chằm chằm vào nét mặt ủ dột, buốt giá của người đàn ông trước mặt, Lâm Vãn Thu cố khắc chế, nhẫn nại hồi lâu mới nói: "Nếu anh không tin, có thể đi đến tiệm thuốc với tôi. Tôi nói rõ rồi, chuyện hôm qua chỉ là tình một đêm, chả việc gì tôi phải nói láo".

Mi tâm Bạch Thuật Bắc giật giật, dường như có điều muốn nói, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Lâm Vãn Thu đã bất ngờ đứng dậy. Bởi vì động tác quá kịch liệt, chân cô đụng phải mặt bàn phía dười, làm ly nước chanh bên trên lắc lư thật mạnh, suýt nữa đổ ra.

Bạch Thuật Bắc chau mày nhìn cô, chỉ nghe cô nói: "Anh đi theo tôi."

Lâm Vãn Thu dứt lời liền bỏ đi một mạch, không thèm chờ phản ứng của Bạch Thuật Bắc. Manh Manh vẫn lưu ý tình hình bên này, thấy Lâm Vãn Thu ra cửa, vội vàng đuổi theo: "Dì ơi, dì đi đâu vậy? Đợi Manh Manh với".

Lâm Vãn Thu đi rất nhanh, mang theo khí thế sắc bén, ngoan cường mà Bạch Thuật Bắc chưa từng gặp qua. Cô băng qua đường, lưu loát đẩy cửa kiếng của một tiệm thuốc tây, đi vào . Cô thực hiện chuỗi động tác rất liền mạch, không có nửa giây ngưng nghỉ.

Bạch Thuật Bắc hiểu việc cô đang làm, bước chân khẽ khựng lại, Manh Manh đang trong ngực anh, lo lắng lấy tay đấm bình bịch lên bả vai anh: "Dì vào trong rồi, ba còn đứng đây làm chi."

Bạch Thuật Bắc bất đắc dĩ, đành ôm bé đi vào.

Trong tiệm, cô bán thuốc đang nói chuyện cùng Lâm Vãn Thu. Thấy Bạch Thuật Bắc bước vào, cô nàng chỉ liếc anh bằng nửa con mắt, thanh âm đột ngột cao vót: "Thuốc này khi uống sẽ xuất hiện tác dụng phụ. Nếu như tên đàn ông đó muốn bảo vệ sức khỏe cho cô, sẽ chọn cách ngừa thai khác, như thế mới thật sự yêu thương cô."

Lâm Vãn Thu không có ý kiến, chỉ gật đầu nói: "Cám ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi vẫn muốn mua thuốc này."

Cô nói xong, dứt khoát đi đến quầy thu ngân tính tiền, xem tên đàn ông to lớn đứng kế bên như kẻ vô hình.

Manh Manh thấy trong phòng toàn là thuốc với thuốc, căng thẳng co người vào ngực Bạch Thuật Bắc. Trẻ con khi nhìn thấy thuốc thì như gặp phải quỷ, Manh Manh cũng không ngoại lệ, mếu máo: "Manh Manh không uống thuốc đâu."

Bạch Thuật Bắc ngắt nhẹ cái mũi nhỏ nhắn: "Ừm, Manh Manh không uống thuốc."

Manh Manh thấp thỏm nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lâm Vãn Thu, nghi ngờ hỏi: "Dì bị ốm hả ba? Nhưng vừa nãy nhìn dì còn rất khỏe mà, không sinh bệnh thì mua thuốc làm chi?"

Bạch Thuật Bắc nhìn vào đôi đồng tử trong vắt của con gái, nơi cổ họng bỗng chốc khô rát. Anh tuy không rành rẽ nhưng cũng có chút kiến thức cơ bản, loại thuốc này đương nhiên không tốt cho sức khỏe của phụ nữ, nhưng giữa anh và Lâm Vãn Thu... tuyệt đối không thể có chuyện trớ trêu, ngoài ý muốn.

Lâm Vãn Thu thanh toán xong đi tới, đứng đối diện với Bạch Thuật Bắc cùng Manh Manh. Khi nhìn lướt qua Manh Manh, mặt cô khẽ biến sắc, nhưng vẫn ngoan cố chuyển tầm mắt đến tên đàn ông cao ngồng: " Bây giờ thì anh có thể hoàn toàn yên tâm."

Bạch Thuật Bắc chưa kịp ngăn cản, cô đã đưa viên thuốc vào trong miệng, nuốt thẳng xuống, không cần nước.

Có lẽ bị mắc nghẹn, mi tâm của cô co rút lại, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, khuôn mặt mất đi khí sắc, thuần một màu trắng bệch.

Cô gian nan nuốt viên thuốc, nghênh mặt với Bạch Thuật Bắc "Nếu anh lo sợ những sự cố ngoài ý muốn, tốt nhất nên tránh xa tôi ra. Bạch tiên sinh, tôi trịnh trọng nhắc lại lần nữa, hi vọng đây là lần cuối cùng. Tôi chỉ quan tâm Manh Manh, trừ lần ấy ra, tôi thật sự không có những vọng tưởng thừa thải nào nữa."

Vẻ mặt Bạch Thuật Bắc đột nhiên lạnh ngắt, ý tứ trong lời nói này, là đang ám chỉ chính anh mới là kẻ tự mình đa tình sao?

Lâm Vãn Thu chuyển sang nhìn Manh Manh, dung nhan trong nháy mắt nhuộm sắc thái nhu hòa: "Cục cưng ngoan, dì phải đi rồi, nếu nhớ dì thì gọi điện cho dì nhé."

Manh Manh vô cùng lo lắng, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm lại, giọng nói run run, nức nở: "Dì nuốt thuốc rồi, dì không có nước uống, đắng lắm, ba đi mua nước cho dì đi ba."

Đắng sao? Có thể đắng hơn những tư vị dưới đáy lòng cô không?

Lâm Vãn Thu nhếch môi cười buồn, khắc chế những ngọn sóng chua xót cuồn cuộn dưới đáy lòng, dịu dàng dụ dỗ bé: "Dì không thấy đắng, dì chỉ hơi mệt, bây giờ muốn về nhà, ngủ một tẹo là ổn."

Manh Manh rất hiểu chuyện, gật đầu liên tục, bàn tay múp míp xoa nhẹ gò má của Lâm Vãn Thu: "Dì đau quá thì nhớ gọi điện cho Manh Manh, Manh Manh sẽ kể truyện cổ tích cho dì nghe, hát ru cho dì ngủ, thế thì mọi đau đớn sẽ bay đi cái vèo."

Lâm Vãn Thu nhìn khuôn mặt nghiêm túc ẩn chứa nỗi lo âu của bé, tuyến lệ trướng đau, cố gắng mở to mắt: "Ừm, dì nhớ rồi."

Lâm Vãn Thu đi ra ngoài trước, vừa xoay người, nước mắt đã không ngăn được, trượt dài trên đôi má. Tất cả mọi áp lực, khó khăn, gian khổ đều không đấu lại một câu đơn giản của anh. Anh chỉ tùy ý nói ra một câu, đã đủ hủy sạch những kiên trì, đạp đổ mọi cố gắng của cô.

Lâm Vãn Thu, đáng đời mày lắm! Nếu như mày không yêu mê muội, thì tên đàn ông đó đâu thể dễ dàng tổn thương mày được .

Cô không cầu những điều xa vời, chỉ muốn giữ lại chút kỉ niệm đẹp, muốn nhớ nhung mùi hương cùng làn hơi ấm đêm đó của anh. Nhưng anh nhẫn tâm phá hủy mọi ảo mộng của cô, còn trắng trợn nhục mạ cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!