Chương 43: Hoa Dại

Mọi chuyện vốn yên bình tốt đẹp trôi qua, An Hạ lại mơ thấy bà.

Bà nói với cô rằng đã có người thay bà chăm sóc cô, bà có thể yên tâm mà ra đi.

Mi mắt An Hạ mở lên, không gian trong phòng vẫn còn mờ mịt tối, hai bên thái dương cô đã ướt bởi lệ nhòa.

An Hạ thừa nhận, Điếu Trạch Nghiễn đối xử với cô rất tốt, vậy nên cô đã tìm được cảm giác an toàn từ nơi anh, cô mới mơ thấy bà.

Nhưng chính giây phút An Hạ nhận ra tình cảm dành cho Điếu Trạch Nghiễn đã vượt quá tình bạn, cô lại sinh ra tự ti bản chỉ là bông hoa dại giữa muôn vàn bông hoa rực rỡ đẹp đẽ khác xung quanh anh, đã là hoa dại thì làm gì có ai để mắt tới.

Bông hoa dại mỏng manh luôn hy vọng có người biết đến sự tồn tại của nó, nhưng càng hy vọng sẽ càng thất vọng.

Bông hoa dại nên an phận làm bông hoa dại, bởi ngay cả khi người ta không có gì trong tay, họ vẫn lựa chọn bông hoa đẹp nhất.

Cô sợ, sợ mang ơn của Điếu Trạch Nghiễn và gia đình anh quá nhiều, khi muốn rời đi lại cảm thấy ray rức trong lòng.

Cô sợ, sợ tình cảm mà Điếu Trạch Nghiễn dành cho cô, sợ anh vì cô mà quên mất đi thân phận cao quý của mình.

Cô không xứng với những thứ cô có hiện tại, càng không xứng với tình cảm Điếu Trạch Nghiễn.

Buổi sáng ở bàn ăn, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lo lắng nhìn chằm chằm vào An Hạ, tối qua vẫn còn bình thường, sang ngày mới cô lại như người mất hồn, nói không chừng Điếu Trạch Nghiễn đã làm gì đó quá giới hạn.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nghĩ đến liền tức giận sôi cả ruột gan, bà không ngăn anh vội vàng, nhưng hấp tấp làm hỏng chuyện bà tuyệt đối không đồng ý.

An Hạ trầm tư, không nói không cười, mi mắt sụp xuống, mang cảm giác thê lương đến đáng thương.

Từ trên lầu đi xuống, Điếu Trạch Nghiễn vẫn chưa hay biết thong thả ngồi xuống ghế.

Anh đưa mắt nhìn An Hạ, cảm giác có gì đó không đúng, anh chăm chú nhìn cô, tay gắp đồ ăn bỏ vào miệng.

"Con ăn xong rồi, con xin phép đi học trước

"An Hạ buông đũa, đứng lên lấy balo mang vào, đi thẳng ra ngoài cửa. Điếu Trạch Nghiễn ngơ ngác, anh vừa ngồi xuống An Hạ đã bỏ đi là có ý gì?"Tối qua con làm gì vậy hả?"

"Con có làm gì đâu

"Điếu Trạch Nghiễn vô tội đứng lên lấy balo nhanh chóng chạy ra cửa. Bên ngoài An Hạ đã đi bộ được một đoạn, không có ý muốn đi xe cùng Điếu Trạch Nghiễn, anh vội đuổi theo giữ cô lại, khó hiểu hỏi:"Cậu bị gì vậy, mới sáng ra đã kỳ lạ rồi"

"Tôi hôm nay muốn đi xe buýt

"Trình độ nói dối của An Hạ tăng vượt bậc, mắt không hề chớp. Một lý do đơn giản không thể qua mắt Điếu Trạch Nghiễn, anh nắm tay cô kéo đi:"Vậy hôm nay đi xe buýt"

"Tôi muốn đi một mình" An Hạ rút tay về, nghiêm túc nói.

"Cậu giận tôi vì chuyện tối qua?"

An Hạ thở dài bất lực, cô cảm ơn còn chưa hết lấy đâu ra giận anh, thật lòng nói: "Tôi không muốn cậu cùng tôi chen chúc chổ đông người"

Không muốn còn đòi đi, Điếu Trạch Nghiễn kiên quyết: "Tôi mặc kệ, cậu ở đâu tôi ở đó

"Muốn ở riêng một mình cũng không thể thoát nổi Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ quay ngược về xe của nhà anh, sau lưng phát ra âm thanh vui vẻ của Điếu Trạch Nghiễn. Lên xe, An Hạ cố tình để cặp ngăn giữa cô và Điếu Trạch Nghiễn, kết quả vẫn bị anh vứt sang một bên, cô có cảm giác anh bám lấy cô như con bám lấy mẹ, hệt như một đứa trẻ. Vào đến lớp, Từ Tuấn Hạo ngồi ở bàn, tâm tình rất tốt hào hứng nói:"Quán nhà An Nhiên sắp hoàn thành rồi, chúng ta là khách mời danh dự"

"Thật à? Khi nào khai trương?" An Hạ về chổ ngồi, lúc này mới có thể nở một nụ cười dù không hề tự nhiên.

"Đầu tháng sau"

An Hạ gật gù, lấy vở đặt lên bàn, va vào mắt là chiếc vòng vàng trên tay khiến cô cảm thấy gánh nặng, thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm cách tháo ra.

Bị An Hạ ngó lơ, Điếu Trạch Nghiễn ấm ức trong lòng, mắt nhìn cô không rời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!