6 giờ sáng, Mẫu Đan rời giường rửa mặt xong, vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi được mùi nấm cháo nồng đậm, khóe miệng có chút giương lên, đi vào phòng bếp, thấy Giai Nhân đang rán nem: "Buổi sáng tốt lành!" Cô tiến lên định phụ một tay, lại bị Giai Nhân ngăn lại, "Cô chờ một chút nữa thôi, để tôi làm là được rồi."
"Đừng khách khí như thế." Mẫu Đan cười nhìn một cánh tay trái còn chưa đụng được đến cái nem rán của mình, hơi bất đắc dĩ thu tay lại: "Dậy sớm thế?"
Cô tới đây đã bốn ngày, đều là Giai Nhân chuẩn bị một ngày ba bữa cơm cho bọn họ, cô gái này có vẻ ngoài khá anh khí, nhưng tâm tư lại cực tỉ mỉ.
Giai Nhân nghe vậy, tay đang lật nem rán không khỏi dừng lại, có điều chỉ chớp mắt lại tiếp tục động tác: "Tỉnh liền dậy."
Có lẽ là nhìn thấy hi vọng, gần nhất cô thường nằm mơ, mơ tới quá khứ huy hoàng của bọn họ, mơ tới Kỳ ca... Thế nhưng một khi thất ý liền nhận hết bi thương, nguyên bản "Kỳ diệu điểm kim thủ" của bọn họ có 16 người, nhưng bây giờ cũng chỉ còn một nửa.
"Tôi... " Mẫu Đan vừa lên tiếng liền nghe bịch một tiếng, hai người vội vàng quay lại, liền thấy Mạnh Kỳ tóc hơi rối, kính cận cũng không có mang, cầm điện thoại vọt tới phòng khách mở TV, giọng MC rất nặng nề.
"0 giờ 12 phút sáng ngày mùng 2 tháng 10, trên cầu XXX xảy ra sự cố giao thông liên hoàn, một chiếc xe đầu kéo chở đầy hàng hoá mất khống chế, liên tiếp đụng phải mười chiếc xe khác, xe đầu kéo mất khống chế và tám chiếc xe cá nhân khác rơi xuống Trường Giang, cho tới bây giờ đã có sáu người chết, mười bảy người bị thương..."
Mẫu Đan cùng Giai Nhân liếc nhau, sau lập tức chạy đến phòng khách, đúng lúc ống kính nhắm ngay một chiếc S600 đang được vớt lên, hai người cơ hồ không hẹn mà cùng kêu lên: "Xe của Bách Vịnh Tuấn."
"Đúng." Mạnh Kỳ nhấn dừng, đến gần TV, bắt đầu nhìn kỹ chiếc xe được vớt kia, như tự lẩm bẩm, nói: "Chiếc xe này đã được cải tiến." Ngón tay chỉ vào đầu xe bị hư hỏng nghiêm trọng, "Đây cũng là do chủ động va chạm tạo thành, thân phận Bách Vịnh Tuấn như vậy, 80% khả năng sẽ không tự lái."
"Mọi người nhìn cửa xe." Đầu củ tỏi không biết tới phòng khách từ khi nào: "Cửa xe không khóa." Cái này đồng nghĩa với việc Bách Vịnh Tuấn có khả năng còn sống, lái xe cũng vậy.
Mẫu Đan nhìn chiếc xe trên màn hình TV, đáy mắt bình tĩnh như nước, nhưng tâm lại lạnh như băng: "Bảo an của Bách Vịnh Tuấn xảy ra vấn đề." Mà theo cô biết, Bách Vịnh Tuấn bên ngoài dùng bảo an của Hằng Viễn mà Bách Quốc Khánh ký, xem ra Bách Quốc Khánh vì tiền là thật sự không còn nhân tính.
"Bảo an?" Giai Nhân quay đầu nhìn về phía Mẫu Đan, cô có chút không tin: "Làm sao có thể? Có thân phận như Bách Vịnh Tuấn, công ty bảo an nào dám..."
"Peony phán đoán không sai." Mạnh Kỳ tắt TV, bỏ điều khiển xuống: "Bách Vịnh Tuấn xuất hành, xe của anh ta bình thường đều là trước sau có một chiếc Sprinter đã cải tiến, lên cầu qua sông theo quy định sẽ phải giảm tốc, cho nên rất không có khả năng sẽ phát sinh tai nạn nghiêm trọng đại như vậy."
Đầu cũ tỏi gãi gãi tóc: "Xe Bách Vịnh Tuấn chủ động va chạm, tài xế của anh ta vì sao lại chủ động va chạm? Khẳng định là phát hiện dị thường, bị xe đầu kéo bức bách, sông là đường sống duy nhất của bọn họ."
"Mưu sát?" Hai mắt Giai Nhân mở to, trong mắt đều là kinh ngạc, cuống quít đi đến làm việc, lập tức bật máy tính lên: "Thời điểm rạng sáng mặc dù có đèn đường, ánh sáng cũng không được khá lắm, không biết camera có quay được rõ không?"
Mẫu Đan thở dài: "Không cần tìm, chúng ta ăn sáng xong liền làm việc đi, ngày mai sàn chứng khoán Hồng Kông sẽ khai trương."
Lời này vừa ra, trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, Mạnh Kỳ nhìn về phía Mẫu Đan, Mẫu Đan nhìn lại anh, không nhiều lời, vẻn vẹn chỉ cười nhạt một tiếng, liền quay người đi hướng phòng bếp. Sự tình xảy ra quá sát với dự liệu, kỳ thật tâm tình của cô cũng không mỹ hảo, bởi vì nhân tính phần lớn là bại bởi tham lam.
Đinh... Đinh...
Liên tiếp có tiếng thông báo, Mẫu Đan mở điện thoại lên xem. Phong lão bản chuyển đến 40 tỉ nhân dân tệ, Bách Vịnh Tuấn thái thái tư nhân ra 10 tỉ.
Tiêu Minh cũng chuyển 180 triệu tới, còn bổ sung một câu, "Muội tử, đây là toàn bộ tài sản mà ca có thể huy động, hiện trong tay cũng chỉ thừa cổ phần Tiêu gia."
Mẫu Đan cười, trái tim rét lạnh dần ấm lên, mà khi nhìn đến thông báo chuyển khoản cuối cùng, cô lại càng mừng rỡ, Trần đạo khứu giác vẫn là rất nhạy cảm, đuổi kịp chuyến xe cuối cùng này, chỉ là số lượng có chút... Cái kia, một trăm mười hai triệu tám trăm tám mươi ngàn nhân dân tệ (112.880.000), sau rồi chia thế nào?
Giai Nhân làm nóng chảo, đổ dầu vào, khóe mắt lại nhìn chăm chú thần sắc trên mặt đại lão bản, Mẫu Đan cũng đã nhận ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô, cười nói: "Không cần lo lắng, tài chính đã vào túi."
Tâm tư bị lộ, Giai Nhân cũng không thấy xấu hổ, trên mặt mừng rỡ: "Bữa sáng chút nữa là xong."
"Thích một người thì phải dũng cảm nói cho người ta biết, mà không phải..."
Ông... Ông...
Lời còn chưa nói hết, một cuộc điện thoại gọi đến, Mẫu Đan xem tên, lập tức kết nối: "Alo, Hà tỷ."
"Muội muội, em gái ruột của chị." Đầu dây bên kia, giọng Kim Hà vô cùng trịnh trọng: "Em cho chị một câu chắc chắn, lần này mấy đứa bán không hay là mua khống?"
Bà đã được tin Bách Vịnh Tuấn xảy ra chuyện, tìm tất cả quan hệ, đều nói đến bây giờ người còn chưa tìm được, sinh tử không rõ, anh trai ruột của Trần Lập Di tự mình dẫn người đi Bách gia đón ba mẹ con Trần Lập Di.
Mẫu Đan không biết trả lời thế nào, chỉ có thể trầm mặc không nói.
Không có câu trả lời, trong lòng Kim Hà cũng nắm chắc: "Em... Ôi." Bà còn chưa hết sợ, "Em cho chị chút thời gian, chị nghĩ biện pháp kiếm cho em thêm 500 triệu, muộn nhất là ngày mùng 9 tháng 10 tới tài khoản."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!