"Câu trước, nếu trước đó anh không chế giễu em, có lẽ em sẽ tin." Mẫu Đan giúp anh chải lại tóc, dùng ngón út phân tuyến: "Nhưng mà câu sau thì em đồng ý. Đạo diễn Trần làm việc theo thời tiết, xưa nay không câu nệ tiểu tiết." Nói xong chính mình cũng bật cười.
Cô chải tóc, động tác rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt, Phong Hán thật muốn giữ tóc dài lâu một chút, nhưng nghĩ đến cái "tạm thời" kia, anh lại bỏ đi ý nghĩ này, vòng tay qua eo cô, chợt nhíu mày. Kéo cô lại gần, nhẹ nhàng cách lớp áo mỏng hôn lên eo cô một cái: "Quá gầy rồi."
"Anh đang ghét bỏ em hả?" Mẫu Đan không buộc tóc cho anh nữa, chỉ qua loa vòng một vòng đuôi ngựa.
"Không có, chỉ là đang nghĩ xem làm sao để nuôi em tốt hơn?"
"Anh bỏ đi cho em nhờ, em hiện tại rất tốt rồi." Mẫu Đan năng cằm của anh lên nhìn nhìn: "Không tồi, chẳng những không nữ tính quá, mà còn càng đẹp trai hơn, lộ ra vẻ tà mị mê người, giống như công tước ma cà rồng trong truyện tranh Nhật Bản vậy."
"Cảm ơn, em quá khen rồi." Buộc tóc lên xác thực nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, nhưng nghe lời này của cô, Phong Hán lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ vì chính mình có thể có được một khuôn mặt ưa nhìn, nhìn vào trong mắt cô, nghiêm trang nói: "Nếu như anh là công tước ma cà rồng, khẳng định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đồng hóa em."
Trong mắt anh như có ngôi sao lấp lánh, luôn luôn có thể khiến cô chìm sâu trong đó, dạng chân trên đùi anh, Mẫu Đan đưa tay miêu tả mặt mày của anh: "Chúc mừng anh dụ hoặc thành công." Kìm lòng không đặng xích lại gần hôn anh, cô thích mùi hương trên người anh.
Phong Hán nhắm mắt hưởng thụ, cảm thụ được đôi môi mềm mại của cô dần theo sống mũi đi xuống, hương thơm phả lên mặt, tế bào cả người anh cũng bắt đầu kêu gào, thời điểm cô đi vào môi anh, cả trái tim anh cũng run rẩy, chuyển bị động thành chủ động tham lam đoạt lấy ngọt ngào của cô, ôm chặt cô, để cô cảm nhận được nhịp tim vì cô mà mất khống chế của anh.
"Ưm.. " Mẫu Đan cảm không khí trong lồng ngực đều bị anh hút hết, nhưng anh vẫn không buông tha cô, có chút tức giận, một tay đẩy anh về phía sau, song song ngã xuống giường: "Muốn... muốn cướp cò... Hô... Không được." Thoát khỏi giam cầm muốn đứng dậy.
"Peony, không nên động đậy." Phong Hán kéo Mẫu Đan về trong ngực, ôm chặt, thanh âm khàn khàn cho thấy anh thời khắc này rất khó nhịn: "Chờ một lát, một lát thôi."
Một lần nữa nằm vào trong ngực Phong Hán, Mẫu Đan rất ngoan ngoãn, dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm của anh, cảm nhận được thứ chống ở bụng mình, đỏ mặt đến muốn chảy ra máu vậy. Lúc này, cô tựa như uống một chai thiêu đao tử vậy, choáng váng đến hơi mơ hồ.
Nhưng Phong Hán đã đánh giá thấp khát vọng của anh với Mẫu Đan, cuối cùng từ bỏ kiềm chế, xoay người đặt cô gái nhỏ lên giường, một mình đi tới phòng tắm.
Nằm trên giường, Mẫu Đan chớp chớp đôi mắt hoa đào ngập nước, khóe môi chậm rãi cong lên, đường cong càng lúc càng lớn, nhưng vì tôn nghiêm của Phong lão bản, hai tay cô che kín lấy miệng, không để cho mình phát ra chút âm thanh nào, lăn vòng vòng trên giường.
Bình phục nỗi lòng, cô đứng dậy xuống giường, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc khăn tắm cùng một bộ áo choàng tắm của khách sạn đặt lên giường, sau đó đến cửa phòng tắm: "Phong lão bản, anh tắm rửa đi, khăn tắm với áo choàng trên giường em đều đã giặt qua, bây giờ em lên lầu lấy cho anh bộ quần áo."
"Bảo nhi!" Giọng nói của Phong Hán vẫn khàn khàn: "Em giúp anh lấy toàn bộ đồ đạc xuống, lát nữa trả phòng luôn."
"Ok." Mẫu Đan quay đầu lấy thẻ phòng, nhanh đi ra ngoài. Vì để Phong lão bản có đủ thời gian, cô sang chỗ Ngô Thanh trước.
Ngô Thanh thấy cô, cực kỳ kích động: "Đan Đan tỷ, em cho là ngươi đã say mê ôn hương, quên em mất rồi chứ." Cô yêu công việc này, bởi vì nó chính là trạm xe đầu tiên nơi ước mơ của cô bắt đầu.
"Em thế nào rồi?" Mẫu Đan làm sao lại cảm giác chính mình không theo kịp tiết tấu của nha đầu này. Chẳng lẽ trí thông mình của nữ nhân yêu đương thật sự sẽ hạ thấp cấp tốc?
"Không sao." Ngô Thanh đẩy kính mắt: "Em chỉ sợ bị idol em đoạt bát cơm." Nhưng về sau ngẫm lại idol cô một ngày trăm công nghìn việc, sao có thể lúc nào cũng vây quanh chủ tử nhà mình được, còn không phải dựa vào cô?
Ra là vậy. Mẫu Đan nắm lấy vai Ngô Thanh, trấn an nói: "Đêm nay Phong lão bản sẽ đi, em đừng có đoán mò." Sau đó vỗ vỗ vai cô nàng: "Dọn dẹp một chút, một lúc nữa chúng ta xuất phát tới cổ thành..."
"Em lái xe!" Không đợi Mẫu Đan nói hết lời, Ngô Thanh đã giơ tay phải lên tích cực tự tiến cử: "Lúc trưa xuống ăn cơm, em cố ý cầm một hộp cơm hạng thương gia đi mời bảo an hỗ trợ xem tình huống bên ngoài khách sạn." Quay đầu nhìn chủ tử nhà mình: "Vẫn không khả hơn quan tý nào."
Mẫu Đan sớm đoán được sẽ là như thế: "Đợi lát nữa rồi tính."
"Đạo diễn Trần để cho chúng ta một chiếc Toyota Land Cruiser, idol em khẳng định không thể lái." Về phần chiếc xe của anh, trước hết cứ để nó nghỉ ngơi một lát đi.
"Được thôi." Mẫu Đan đẩy Ngô Thanh trở về phòng: "Em thu dọn trước đi, chị lên lấy đồ của Phong lão bản xuống, chút nữa em đi trả phòng."
"Ok!"
Đi đến tầng 12, mở cửa phòng 1201 ra, Mẫu Đan dạo qua một vòng, sau đó tiến vào phòng ngủ chính, thấy túi du lịch đặt ngay trên ghế dài ở cuối giường, quần áo trong túi đều được xếp rất chỉnh tề, quần áo hôm qua thay xong cũng được gấp gọn để vào túi chân không.
Ánh mắt đảo qua phòng ngủ, dừng lại trên tủ đầu giường. Trên hộp Marlboro đặt một điếu thuốc đã bị cắn, chiếc bật lửa ở một bên có vẻ hơi tủi thân. Mẫu Đan không khỏi cười khẽ. Cô nói làm sao trong miệng anh không có mùi thuốc lá, xác thực cảm nhận được cảm giác được quan tâm.
Hai mươi phút sau, Mẫu Đan trở lại phòng 608. Phong Hán đã tắm xong, ngồi trước bàn xem kịch bản của cô. Mẫu Đan bỏ túi du lịch xuống, đặt hộp thuốc lá với bật lửa lên bàn trang điểm, đi qua ghé vào trên lưng anh: "Anh đang làm gì vậy?"
"Giúp em xử lý kịch bản." Phong Hán kéo cánh tay cô đặt trên vai anh qua hôn một chút: "Anh chú thích một số điểm cho em, lúc quay có thể tham khảo." Như vậy cô quay phim sẽ dễ dàng hơn.
Mẫu Đan trong lòng ấm áp, vòng tay qua cổ anh, cái mũi dán chặt như chó con, hít sâu: "Cám ơn Phong lão bản!" Nhìn nét chữ cứng cáp anh lưu lại trên giấy, không nhịn được lô ra một tia ngọt ngào: "Anh có muốn lấy một điếu thuốc không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!