Chương 48: (Vô Đề)

"Tớ cúp trước." Phong Hán cũng đã nhận được thông báo, ấn mở bài tin tức giải trí kia, lấy từ hộp thuốc lá đặt ở tủ đầu giường ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, cầm lấy bật lửa vừa định châm, dường như ý thức được cái gì, lại bỏ xuống, cắn cắn đầu mẩu thuốc lá, cười.

Kẹp một điếu thuốc lá không có một điểm khói ra khỏi phòng ngủ, đi đến quầy bar ở phòng khách ngồi xuống, lấy một chai nước suối mở ra uống hai ngụm, vừa uống vừa xem ảnh chụp. Chính như Yến Thanh nói, cảnh tượng cũng không quá mức.

Phong Hán phóng đại ảnh chụp, ngón tay lướt qua cánh tay Mẫu Đan vòng qua cổ anh, nghĩ đến trong xe, cánh tay mềm mại của cô giống móng vuốt mèo con cào cào trên lưng anh, đáy mắt trở nên u ám, ngửa đầu uống thêm mấy ngụm nước lạnh, giội tắt ngọn lửa ở đáy lòng.

Lúc này, Mẫu Đan mới vừa tắm xong đã phát hiện mình lại lên trang nhất, mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy: "Ảnh đế Phong Hán rơi vào bể tình với Mẫu Đan, ôm hôn nồng nhiệt trong xe tại ga

-ra khách sạn." Về phần nội dung, cô cũng không muốn nhìn, nhưng lại có người không buông tha cô.

Ting... Ting... Liên tiếp bốn tin WeChat được gửi đến.

Đạo diễn Trần: [Thược Dược nha đầu, hai cô cậu đỗ xe mà cũng xảy ra chuyện nha?]

Đạo diễn Trần: [May mắn tôi kiên nhẫn, chờ ở tầng 6 hơn 10 phút, nếu mà xuống nhà để xe sớm một bước, tình huống kia thật sự không tưởng tượng nổi.]

Đạo diễn Trần: [Eo của người trẻ tuổi tốt thật. Mà không gian trong chiếc Mercedes SUV này còn rộng đáo để, hôm nào tôi cũng đi mua một chiếc, hỏi người phát ngôn Phong Hán một chút có thể được giảm giá hay không? Tiền bây giờ khó kiếm lắm, có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.]

Đạo diễn Trần: [Đúng rồi, tiêu phí lần này Phong Hán tới Lệ thành tôi bao hết, cô tìm đạo diễn Hồ thanh toán.]

Xem hết một lượt từ đầu đến cuối, Mẫu Đan lập tức nhắn lại cho Trần Sâm: "Thật sao?" Sau đó quả quyết gọi cho Phong lão bản. Đạo diễn Trần tài đại khí thô, đối mặt với lãnh đạo kiểu này, cô không thể ôm tâm thái của tiểu thị dân được.

Nhưng điện thoại còn chưa có người nghe, Trần Sâm lại gửi tin WeChat, Mẫu Đan vừa định ấn xem, điện thoại đã thông, thanh âm trầm thấp của Phong Hán truyền ra: "Alo, Peony."

"Anh chờ một chút." Mẫu Đan mở giao diện WeChat, xem xong tin nhắn Trần Sâm vừa gửi, lập tức vui vẻ: "Phong lão bản, đạo diễn Trần nói toàn bộ tiêu phí của anh tại Lệ thành ông ấy bao hết, hạn mức cao nhất là 100 vạn."

"100 vạn này em định tiêu thế nào?" Phong Hán cầm thẻ phòng, ra khỏi thang máy.

Mẫu Đan cười khúc khích, cảm giác từ khi dính dáng với Phong lão bản, đĩa bánh từ trên trời nói rơi là rơi, đùa: "Sáng ngày mai chúng ta đi ngân hàng mua 100 vạn vàng thỏi, biến tiền giấy thành tài sản đảm bảo, há há há..."

"Được đó." Phong Hán cảm thấy chủ ý này không tồi, ngừng chân tại cửa phòng 608, đưa tay nhấn chuông cửa.

Đinh...

Tiếng chuông cửa đột ngột khiến Mẫu Đan hơi giật mình, cầm điện thoại không nói thêm gì nữa, nhìn cánh cửa kia, trong điện thoại di động truyền đến tiếng chuông cửa đã nói cho cô biết ngoài cửa là ai. Chuông cửa lại vang lên hai tiếng, cô để điện thoại di động xuống, đứng dậy xuống giường đi mở cửa.

Từ khi tới đoàn làm phim, ngoại trừ đi ngủ, Mẫu Đan đều đã quen tắm xong mặc nội y, khoác thêm áo dài, sợ có người lâm thời tới cửa.

Hé cửa ra, ngẩng đầu nhìn người tới. Cô gọi điện thoại cho anh không có nghĩa là đã bớt giận: "Anh không ngồi ở phòng Tổng thống tầng 12, đến chỗ này làm gì?"

"Ừm..." Phong Hán cúp điện thoại, đưa tay điểm nhẹ chóp mũi cô: "Anh có bảo bối lạc ở chỗ em, em không phát hiện mình có thêm gì sao?"

"Thêm cái gì?" Mẫu Đan giả ngu: "Làm sao em lại không phát hiện?" Thoáng nhìn thấy phòng đối diện có người mở cửa, cô kéo lấy cổ áo sweater màu xám nhạt của anh kéo vào trong phòng, sau tranh thủ thời gian đóng cửa lại, nhưng còn chưa kịp quay người đã bị chống trên cánh cửa: "Anh làm gì vậy?"

"Anh bị lạc mất bạn gái, em có thêm bạn trai." Tay Phong Hán ôm sát lấy cô từ phía sau, khiến cả người cô chìm vào ngực anh: "Để anh ôm một cái." Hôn đỉnh đầu cô, thanh âm càng thêm trầm thấp: "Anh chỉ ôm một cái, cái gì cũng không làm."

Bọn họ từ lúc quen biết đến hiện tại còn chưa đến 3 tháng, tiến triển quá nhanh có thể sẽ khiến cô có cảm giác anh rất không trân trọng, đây không phải điều mà anh hy vọng, nhưng đêm mai anh nhất định phải trở lại thành Đại Lý. Nghiêng đầu kiểm tra má phải của cô, hiện tại không có lớp trang điểm che lấp, có thể nhìn càng rõ.

Nhiệt độ ấm áp sau lưng khiến Mẫu Đan vô cùng... vô cùng dễ chịu. Phát giác được ý định của anh, cô nghiêng nghiêng đầu sang trái: "Đã tiêu bớt nhiều rồi, đoán chừng qua đêm nay là hết."

"Vẫn còn hơi sưng." Giờ phút này, trong mũi Phong Hán đều là mùi hương của cô. Nhìn lỗ tai trắng bóc của cô, khuôn mặt như ngọc, góc nghiêng ưu mỹ, đôi đồng tử màu đen nhạt khó lấy lại nét tịch liêu dĩ vãng. Anh đánh giá cao khả năng tự chủ của chính mình, cúi đầu hôn tóc mai cô.

Cảm nhận được hơi thở của anh từ bình ổn dần trở nên gấp rút, Mẫu Đan gợi lên khóe môi, nhắm hai mắt hưởng thụ cảm giác như bùng nổ của trái tim: "Ưm..." Cảm giác tê dại khiến cô kìm lòng không đậu yêu kiều lên tiếng.

Chịu không nổi tra tấn như vậy, quay người đẩy Phong Hán ra, lập tức tiến lên đè anh vào tường, hai tay đan xen với tay anh, cằm chống trước ngực anh. Giờ phút này, mặt Mẫu Đan rất đỏ, đôi mắt trong veo như nước giảo hoạt như tiểu hồ ly.

Phong Hán nắm lấy tay cô, thoáng dùng sức. Anh thấy được chính mình trong đôi mắt xinh đẹp của cô, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ trán cô, giọng nói khàn khàn lộ ra kiềm chế khó nhịn: "Peony..." Hôn lên đôi môi anh đào mê người của cô.

Lần thứ hai hôn, Mẫu Đan đã không còn lạnh nhạt như lần đầu. Hiện tại cô chỉ cảm thấy mình ở phương diện này có thiên phú dị bẩm, buông tay Phong lão bản ra, hai tay vòng qua cổ anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!