Đầu bên kia điện thoại trầm ngưng hồi lâu. Ngay thời điểm Yến Thanh cho rằng cuộc trò chuyện nhàm chán này đã đến lúc kết thúc, người ở đầu dây bên kia đột nhiên lên tiếng.
"Kịch bản cũng không khó, biên kịch dạo này nhàn rỗi lắm, cứ để bọn họ viết thôi. Nhà đầu tư không thể phủ định chính là tôi, Phong Hán là nhà sản xuất, đạo diễn đâu, Trần đầu trọc được hay không?"
Tiêu Minh, Trần Sâm... Phong Hán? Đây là tổ hợp gì chứ?! Yến Thanh giật cả mình, bỗng nhiên mở hai mắt ra: "Tiêu tổng, Trần Sâm không có vấn đề, ông ấy quay được, lại có tiền, nhưng Phong Hán, ngài có thể buông tha cậu ấy không?" Phong Hán đi đến địa vị hôm nay thật gian nan cùng cực đấy!
"Làm sao?! Cậu ta đã là một đôi với em gái tôi, sao không thể hạ mình phụ một tay đem em gái tôi kéo cao lên một chút?" Tiêu Minh hừ lạnh một tiếng: "Buông tha cậu ta? Lão tử hiện tại liền đi tìm người viết kịch bản, năm nay Nữ Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan của tôi kiểu gì cũng cạnh tranh với Thầy Giáo Quán Trà Nam."
Tút... Tút...
Yến Thanh nhìn điện thoại bị cúp máy, ngây người chừng 10 giây mới hồi phục tinh thần: "Nữ Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan chỉ là nói bừa thôi mà..." Nhị thế tổ bây giờ đều đơn thuần như vậy?
"Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan?" Phong Hán trở về phòng thay quần áo: "Cô ấy diễn rất hợp." Cầm chìa khóa xe: "Tớ ra ngoài mua chút hoa sẽ đi thẳng tới Bách gia, đêm nay có khả năng không trở lại, cậu không có việc gì thì nghỉ ngơi cho tốt, chiều mai tớ viếng mẹ ruột xong, ngày kia đi Dương thành."
"Ok." Yến Thanh tiễn anh tới cửa: "Cậu nhớ cẩn thận một chút." Nhà hào môn kiểu gì cũng không giống gia đình bình thường, chuyện gì cũng cần để chuyên viên kiểm toán ước tính: "Đêm nay nếu cậu ở lại Bách gia, không thể đi lung tung." Bách phu nhân khi còn sống thế nhưng một mực nhớ nhung cậu ta đâu.
Phong Hán gật đầu cười: "Biết rồi." Anh cũng không mê tín, chỉ là tôn trọng người đã mất.
Ăn bữa trưa sớm, Mẫu Đan cùng Giang Họa liền chuẩn bị xuất phát, vẫn là Mẫu Tuyển lái xe đưa hai người tới sân bay. Lam Lệ Quyên cầm cái túi nhỏ, ở bên trong có 4 quả trứng luộc, đưa cho Dương Dương mập: "Đây là cho mẹ con với cô cô mang lên máy bay ăn, con cầm lấy."
"Vâng!" Dương Dương mập rất trịnh trọng tiếp nhận cái túi nhỏ kia, chu chu miệng nhỏ: "Bà nội, còn có việt quất."
Lam Lệ Quyên thật sự yêu cháu trai nhà mình chết mất: "Đúng, trong nhà còn có hai hộp việt quất cũng mang theo." Con gái bà thích ăn hoa quả nhất.
"Con vừa nghe được cái gì?" Mẫu Đan mang theo cái túi lớn đi vào phòng bếp: "Dương Dương mập vậy mà thương cô cô như thế, cô cô rất cảm động." Đặt túi sang một bên, tiến đến bên người Dương Dương mập, ngồi xuống, thò mặt quá: "Cô cô sắp phải đi kiếm nhiều tiền, Dương Dương thơm cô cô một cái có được hay không?"
"Được nha!" Dương Dương mập vểnh miệng dán lên mặt cô cô, hít một hơi: "A..."
Xúc cảm mềm mại non nớt khiến tim Mẫu Đan như hoá thành nước, ôu Dương Dương mập, đầu cọ cọ trong ngực cậu bé, chọc cho Dương Dương mập cười không thôi.
Mẫu Tuyển đưa hai người đến sân bay, nguyên muốn đi vào cùng hai người làm xong thủ tục mới trở lại, nhưng bị Giang Họa ngăn trở: "Anh cũng đừng, lần trước cha đã lên báo giải trí một lần, em không muốn anh lại bị ngộ thương." Nói liền đưa một đôi kính râm lớn cho Mẫu Đan: "Có cần khẩu trang nữa không?"
"Không cần " Mẫu Đan đeo kính râm lên: "Anh, anh trở về đi, hai người bọn em chỉ có một chiếc vali với một túi đồ, không nặng lắm đâu."
"Vậy được." Mẫu Tuyển tiến lên ôm vợ: "Đặt xong vé máy bay trở lại An thành thì nhớ gọi cho anh."
"Ừ." Giang Họa kiễng chân hôn anh.
Mẫu Đan cũng không muốn làm bóng đèn, kéo vali đi hướng thang máy.
Mẫu Tuyển nhìn hai người vào thang máy mới quay người lên xe, ngồi trên ghế lái, chóp mũi còn quanh quẩn mùi của cô, đột nhiên cười nhạo lên tiếng: "Có hơi hối hận."
Vốn tưởng là Giang Hoạ nghĩ nhiều, nhưng vừa vào đại sảnh sân bay chưa được 5 phút, Mẫu Đan đã xác định Giang Hoạ lo lắng là phải, nhìn mấy người cầm điện thoại chăm chăm giơ hướng cô mà chụp, cô chỉ có thể cười căn dặn: "Mọi người chú ý xung quanh một chút, nơi này là sân bay, đừng nên làm phiền người khác."
Giang Họa đeo kính đen cùng khẩu trang, che chở Mẫu Đan bước nhanh tới quầy làm thủ tục: "Cẩn thận một chút... Cẩn thận một chút."
Đăng ký thủ tục xong, Mẫu Đan thở phào nhẹ nhõm, tiến vào phòng chờ VIP, lập tức lấy bình nước từ trong túi ra, uống ngụm nước định thần: "Nếu tớ mà biết sẽ như vậy, đã nhất định không cất mũ trong vali rồi."
"Như này đã là tốt." Giang Họa khoanh tay: "Những người kia cũng không phải đều hướng cậu mà đến. Trong đó có một số tay săn ảnh minh tinh chuyên nghiệp, bây giờ cậu có chút danh tiếng, nhưng còn chưa đủ hot, chờ ngày cậu nổi danh mới có thể chân chính cảm nhận cái "chuyên nghiệp" của bọn họ."
"Vậy không nổi tiếng vẫn là tốt nhất!" Mẫu Đan xoáy chặt nắp bình giữ nhiệt. Như vừa rồi, ngay từ đầu chỉ có hai, ba người nhận ra cô, về sau có cả một đám người đi theo chụp, cô đoán chừng trong đám người đó, có một nửa chưa từng nghe qua tên cô, chỉ là theo phong trào
Giang Họa cười khẽ: "Nói như thế nào đây? Có đôi khi cậu càng không muốn, cuộc đời lại càng thích đi ngược lại." Lấy khởi đầu của Mẫu Đan đến xem, đợi sau khi Thầy Giáo Quán Trà Nam công chiếu, tất nhiên phải nổi danh một đoạn thời gian.
"Vậy tớ chết mất!" Mẫu Đan đẩy đẩy gọng kính.
"Kịch bản Thầy Giáo Quán Trà Nam đây." Giang Họa đưa tay giúp cô chỉnh lại tóc: "Cậu đọc cho kỹ, có chỗ nào không thấu thì hỏi đạo diễn Trương, hoặc là... Tớ nghe nói cậu với Phong Hán trao đổi phương thức liên lạc?"
Nhắc đến kịch bản, Mẫu Đan cười gượng: "Có phương thức liên lạc của Phong Hán cũng không cải biến được vận mệnh bi thảm của tớ." Đúng như Yến Thanh nói, Thầy Giáo Quán Trà Nam vừa mở đầu liền là một trận sinh hoạt vợ chồng tương đối nóng bỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!