Chương 36: Đáp lại

Ra khỏi Mục Vân hiên, Yến Thanh bĩu bĩu cằm hướng phía Mẫu Đan cùng Giang Họa, hỏi: "Hai người về kiểu gì? Tôi vừa mới gọi tài xế, có cần chúng tôi đưa về không?"

Giang Họa lắc đầu: "Không cần, chồng tôi đã chờ ở nhà xe, cám ơn!" Quay đầu: "Tiêu thúc, chú tới thế nào vậy?"

"Chú đi cùng đạo diễn Trương." Vào thang máy, Tiêu Trung Quốc thấm thía nói với Giang Họa: "Dương Dương mập cũng gần 4 tuổi, con với Mẫu Tuyển lúc nào mới tổ chức lễ cưới? Tiêu thúc chỉ đợi được ngụm rượu mừng này đâu."

Nhắc đến việc này, nụ cười trên mặt Giang Họa nhạt đi mấy phần: "Sẽ tổ chức."

Trong đầu hiện ra hình ảnh năm đó Mẫu Tuyển cầu hôn cô, đó chính là giây phút mà trong mơ cô cũng mong đợi, nhưng vào lúc đó, cô lùi bước. Nhưng Mẫu Tuyển là ai, anh căn bản không cho cô quyền lùi bước. Theo yêu cầu của cô, hôn lễ của bọn họ chỉ là dẫn chứng, hai gia đình cùng nhau ăn bữa cơm.

Mẫu Đan vòng tay qua vai Giang Họa, không nói. Cô biết Họa Họa vô cùng vô cùng yêu anh trai cô, cho nên cô ấy sợ mình trở thành vết nhơ trong cuộc đời ưu tú của Mẫu Tuyển. Nhưng Họa Họa tựa hồ không để ý đến tình yêu mà bạn học Mẫu Tuyển dành cho cô ấy.

"Vậy liền mau chóng chuẩn bị đi nha." Tiêu Trung Quốc cũng có chút áy náy với Giang Họa, nói cho cùng 5 năm trước là ông không bảo vệ con bé cẩn thận.

Đối với chuyện của Giang Họa, đạo diễn Trương trước kia cũng không chú ý nhiều, mặc dù lúc trước "bị chọc ra", trong giới có rất nhiều người lên tiếng thảo phạt Giang Hoạ "môi giới mại dâm", nhưng ông làm đạo diễn gần 30 năm, cái gì chưa thấy qua? Về sau chuyện "môi giới mại dâm" trong giới một đêm gió yên biển lặng, người có chút đầu óc trong giới lập tức thu liễm, ông liền biết trong đó có kỳ quái.

Gần đây tiếp xúc với Tiêu Trung Quốc, ông mới hiểu rõ bối cảnh gia đình Giang Họa. Nói thật trong lòng ngoại trừ cảm thấy kinh ngạc, còn có chút bi thương. Tình cảm trong giới giải trí chẳng lẽ đều là giả dối, trước lợi ích, tất cả đều bay biến?

Yến Thanh thở dài một hơi, nhìn về phía Giang Họa: "Năm đó vì sao cô lại lựa chọn im lặng?"

Cậu dùng tài khoản của Phong Hán trông mấy ngày liền, chuẩn bị like cho cô, không ngờ không chờ được cô đáp lại, lại chờ được sự việc lắng lại.

"Lúc đó còn chưa có chuyện "Bố tao là Lý Hoa"." Giang Họa cười nhạt: "Mặc dù tôi tự nhận chưa từng khinh người, nhưng vào thời điểm đó, một khi bối cảnh gia đình tôi bị đào ra, nhất cử nhất động của tôi sẽ đều bị phóng đại vô hạn. "Tội cha không biết dạy con" là chuyện xưa, tôi không muốn liên lụy cha tôi."

Cha cô là một quân nhân ưu tú, cả đời quang minh lỗi lạc, đứa con gái như cô quyết không thể làm vết nhơ trên quân công của ông.

"Tôi hiểu." Yến Thanh cảm thán: "Bọn họ dự liệu chuẩn thật đó."

Xuống gara ngầm, Mẫu Đan liếc mắt liền thấy xe nhà mình, vẫy vẫy tay, bảo anh cô xuống xe.

Mẫu Tuyển cầm hộp thuốc lá mua lúc đi đường xuống xe, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng, còn chưa đến gần đã gọi người: "Tiêu thúc!" Rút ra một điếu thuốc đưa tới.

"Tuyển tử, nhiều năm không gặp." Tiêu Trung Quốc giống như Giang Trầm Sơn, đều rất hài lòng với Mẫu Tuyển: "Cậu vẫn đẹp trai như thế, trách không được Họa Họa không muốn ra ngoài đi làm."

Tiếp lấy điếu thuốc, ông liền kéo người giới thiệu với đạo diễn Trương, trong lời nói không che giấu vẻ đắc ý, như con rể nhà mình vậy: "Đây là chồng của Giang Hoạ

- Mẫu Tuyển, giáo sư Vật lý học trẻ tuổi nhất A đại, năm nay chuẩn bị nhậm chức tại Q đại."

"Xin chào, tôi là Trương Bình Kinh." Đạo diễn Trương vươn tay, rốt cuộc ông đã biết vì sao Mẫu Đan lại không mê Phong Hán rồi.

"Rất hân hạnh được gặp ngài." Sau khi bắt tay, Mẫu Tuyển đưa ra một điếu thuốc: "Em gái Mẫu Đan của tôi sau này có lẽ sẽ làm phiền ngài nhiều, còn xin ngài thông cảm nhiều hơn."

Đạo diễn Trương Bình Kinh liên tục khoát tay: "Không có việc gì không có việc gì, phân diễn của cô ấy không nhiều."

Mẫu Đan mới 27 tuổi, anh trai cô nàng có lớn hơn cũng lớn không nhiều, còn trẻ như vậy mà đã là giáo sư Q đại, trách không được vị kia chịu đem gả hòn ngọc quý trên tay cho. Nếu con gái ông có thể tìm được người như vậy, hai vợ chồng ông nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Đốt thuốc cho đạo diễn Trương Bình Kinh xong, Mẫu Tuyển tiếp tục phát thuốc.

"Cám ơn." Phong Hán chỉ chỉ vị đứng bên cạnh: "Người đại diện của tôi

- Yến Thanh."

Lúc này, tâm tình Yến Thanh có chút mơ hồ. Đã cao hứng vì có một nam nhân vô luận là khí chất vẫn là tướng mạo đều không thua Phong Hán đã kết hôn, lại sầu lòng ánh mắt sắc bén của nữ nhân tốt Nhìn nam nhân Giang Họa chọn một cái, nhìn lại mình một chút, lập tức cậu liền muốn tự ngược, đi tìm Võ Chiêu kiếm lấy mấy tiểu minh tinh.

Một đoàn người hàn huyên vài câu liền giải tán, ai về nhà nấy.

"Chồng, em phát hiện người hiểu rõ Đan tử nhất trên đời này vẫn là anh." Giang Họa dăm ba câu đã kể xong câu chuyện kể từ khi hai người đặt chân vào khách sạn đến lúc rời khỏi Mục Vân hiên, cô phục Mẫu Đan sát đất luôn: "Một người quật ngã một mảnh."

Mẫu Đan ngồi ở phía sau, nhìn ra ngoài cửa xe: "Là chính bọn họ quyết chí tiến lên, nửa đường tớ thuyết phục đến mấy lần, không ngăn không giữ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!