Dương Lê Đình mặc bộ lễ phục đỏ, tay nhẹ nhàng lắc rượu vang như hồng ngọc trong ly, lười biếng ngồi dựa trên ghế salon, đôi môi đầy đặn kề sát ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, có điểm nhỏ rượu vương lại trên môi, chiếc lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, cực điểm mị hoặc.
"Suy nghĩ thế nào rồi?" Người phụ nữ ngồi ở đối diện, mái tóc nâu dài thả xoã, quanh thân tràn ngập vận vị thành thục, nhưng nếp nhăn nơi khoé mắt lại để lộ tuổi tác của bà.
"Hồng đổng để mắt Lê Đình chính là phúc của Lê Đình..." Dương Lê Đình nghiêng người hướng về phía trước, đặt ly rượu lên bàn: "Nhưng Phong Hán này... tôi sẽ không dính dáng thêm lần nữa."
Này rõ ràng vượt quá dự kiến của Hồng Thanh Mặc, bà nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
Dương Lê Đình cầm lấy chiếc áo khoác lông chồn của mình: "Không vì sao cả, tôi và anh ta không cùng một đường." Vì danh lợi, cô từng mở miệng ra là lời dối trá, cuộc sống như một cuộn phim; 8 năm trôi qua, hiện tại cô dù đã được cả danh và lợi, nhưng lại sống càng thêm giả dối: "Hồng đổng, nếu không còn gì khác, tôi có thể đi trước chứ?"
Hồng Thanh Mặc nhẹ gật đầu: "Tôi hi vọng cô hãy nghiêm túc suy nghĩ lại những lời vừa rồi của tôi."
"Không cần." Dương Lê Đình mặc áo khoác vào, cười nhìn Hồng Thanh Mặc: "Bà biết 8 năm trước tôi và Phong Hán tại sao lại chia tay sao?" Thấy Hồng Thanh Mặc lắc đầu, cô cười nhạt một tiếng: "Tôi bị cảm, anh ấy cả đêm nay về thủ đô mua thuốc chạy tới nhà tôi, mà tôi lại một thân ốm bệnh phục thị dưới thân cha của giám đốc công ty anh ấy."
"Dương tiểu thư đi thong thả." Trên mặt Hồng Thanh Mặc không biểu hiện bất cứ điều gì, nhưng ánh mắt nhìn Dương Lê Đình lại thay đổi: "Tôi không tiễn."
Dương Lê Đình xì khẽ một tiếng: "Bà không cần xem thường tôi, nói cho cùng tôi và bà, chúng ta đều là một loại người, bà cũng không cao quý hơn gì tôi đâu." Từ trong túi xách lấy ra một điếu thuốc lá cho nữ, đốt lên, hít một hơi: "Tạm biệt."
Nghe âm thanh giày cao gót dần đi xa, Hồng Thanh Mặc nhìn qua lý rượu trên bàn, hít sâu một hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể đè xuống cảm giác buồn nôn, vung tay lên, hất cả ly rượu xuống đất.
Ngoại giới không ngừng suy đoán thân thế của Phong Hán, trên mạng cũng có đủ loại vạch trần, có một số không hợp thói thường nói thẳng Phong Hán là con của em gái đại Bách phu nhân và Bách Quốc Khánh.
Đối với vạch trần kiểu này, mê điện ảnh Phong Hán đều report, mới qua 5 ngày, phòng pháp chế của Bách thị cùng studio Phong Hán đệ trình gần trăm đơn khởi kiện.
Mẫu Đan dựa trên ghế ăn cherry, lướt xem tin tức, vừa xem vừa lắc đầu, rời khỏi giao diện, đi xem tình huống cổ phiếu mấy công ty dưới trướng Bách thị: "Danh Sĩ Tụ Phẩm đã ổn định, bất động sản Huy Thành cùng Hải Nguyên còn tiếp tục giảm."
Xem ra kết cấu tài sản nội bộ Bách gia xác thực còn có vấn đề, nhưng Bách Vịnh Tuấn cũng không phải người bình thường, tang lễ Bách phu nhân vừa kết thúc hôm qua, lời đồn đại bên ngoài huyên náo như thế, cho tới hôm nay Bách gia và Phong Hán đều không đáp lại một chữ, mặc kệ giá cổ phiếu giảm, đây là đang thu lại cổ phiếu vô danh.
Mẫu Trung Dân ra khỏi phòng: "Đan Đan, hôm nay mẹ con đi họp lớp, nhà anh trai con đi công viên, chỉ còn hai người chúng ta."
"Cha muốn mời con gái ra ngoài ăn sao?" Mẫu Đan để điện thoại di động xuống.
"Làm sao, không muốn đi hay là con muốn mời cha?" Mẫu Trung Dân chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh ghế sofa, ghét bỏ mà nhìn đứa con gái sắp lười đến dài người nhà mình: "Dạo này con quá lười, không hề giống người trẻ tuổi."
Mẫu Đan quẳng tấm chăn trên chân ra, lập tức đứng dậy, lê dép chạy về phòng: "Cho con 10 phút, con thay đồ xong chúng ta liền đi."
Hai cha con vô cùng cao hứng đi ra ngoài, hài lòng trở về, chỉ tiếc là vừa về đến nhà, còn chưa ngồi nóng mông, tiêu đề #Kim chủ của tân nhân Mẫu Đan# đã bị đẩy lên hotsearch và trang đầu các báo giải trí.
Bài vạch trần này nói có mũi có mắt, lại phối hợp mấy tấm ảnh chụp đêm khuya cùng nhau về nhà, ngày thứ sáu ăn cơm chung, vậy lại càng thêm chân thật, trong lúc nhất thời dưới Weibo Mẫu Đan cơ hồ tất cả đều là tiếng mắng, từ ngữ ô uế ngập tràn, quả thực khó coi.
Hồng diễm hét một tiếng: [Bitch, bitch hàng thật giá thật! Sự thật chứng minh, Phong Hán diễn tốt nhưng ánh mắt thật chẳng ra làm sao.]
Đoá hoa dại nơi chân trời: [Cùng trở lại biệt thự tại An thành, đóng cửa 6 ngày, thật con mẹ nó khoẻ.]
Thích mấy em chân dài: [Chuyện này chỉ có thể nói rõ Mẫu đại mỹ nữ chẳng những đẹp, mặt nào đó cũng không kém.]
Ngay thời điểm chuyện "kim chủ" không ngừng thăng cấp, một bình luận kèm hình ảnh cực kỳ bắt mắt được đăng lên: [Hôm nay mới phát hiện tân nhân Mẫu Đan gần đây cực kỳ hot lại là Mẫu Đan là tôi biết, còn xin lầu trên tốt nhất im miệng lại hết, xem hai tấm ảnh của tôi rồi hẵng mắng tiếp.]
Nhìn lại một chút: [Ôi má, tình huống này là sao?]
Thiên Nam Kiếm: [@Nhìn lại một chút chính là như thím thấy đấy, người khí chất trầm ổn trong ảnh chụp bài vạch trần chính là nguyên hiệu trưởng Nhất trung An thành, mấu chốt... mấu chốt là nguyên hiệu trưởng đáng kính của chúng tôi họ Mẫu, bạn học Mẫu Đan là ông ấy sinh, không đúng, là vợ của nguyên hiệu trưởng sinh cho ông ấy.]
Võ Uy Nhiên: [@Thiên Nam Kiếm, ông cũng học ở Nhất trung An thành? Đậu mé, Mẫu Đan làm sao lại vào giải trí, nguyên hiệu trưởng đủ khai sáng.]
Cành hoa trường học An thành: [Mẫu Đan về nước lúc nào vậy? Tôi còn tưởng cô ấy sẽ tiếp tục học ở nước ngoài chứ, còn nữa, mấy người lầu trên bị sao vậy, còn chưa biết rõ câu chuyện đã chạy đi mắng người, dạo này Bách thị đệ đơn khởi kiện vẫn chưa đủ à?]
Thiên Nam Kiếm: [Đã 10 năm rồi, Mẫu Đan trở nên càng xinh đẹp, cũng không uổng công tôi tuổi trẻ khinh cuồng thích thầm cô ấy 3 năm.]
Hồng Đô Tập Trang: [@Thiên Nam Kiếm, vậy ông thật là tuổi trẻ khinh cuồng, cũng dám thích thầm Mẫu Đan, lá gan không nhỏ nha? Huynh đệ, anh em xin gửi đến ông kính ý cao thượng.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!