"Tiêu Thần đi ra ngoài cổng vòm, quay lại một lần nữa!" Đạo diễn đầu trọc uống một ngụm trà đặc, đêm qua ông đánh nhau cùng nhân sĩ giang hồ trong mơ cả đêm, hôm nay mặc dù tinh thần cũng không tệ lắm, nhưng ánh mặt trời vừa chiếu, mí mắt liền muốn kéo xuống.
Hoa Mộc Dương quay người đi, Giang Họa cầm ly nước đi tới: "Uống ngụm nước đi đã." Là bạn thân nhiều năm, cô rất hiểu Mẫu Đan: "Nếu thực nhịn không được, cậu coi cậu ta như anh trai cậu là được..."
"Đừng đừng!" Mẫu Đan nhấp một ngụm nhỏ, môi bớt khô là được: "Quá hủy hình tượng, anh trai tớ từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ gọi tớ "Đan muội muội"." Đưa cốc cho Giang Họa: "Yên tâm đi, trong đầu tớ đã chọn được thí sinh."
"Vậy tốt!" Giang Họa thấy cô xác thực không có vấn đề, cũng lập tức đi ra ngoài.
Điều chỉnh tâm thái cho tốt, Mẫu Đan lần nữa ngẩn người với bông hoa thược dược, Tiêu Thần đi vào viện, đến gần: "Y muội muội, muội vẫn ổn chứ?" Vẫn như cũ là ôn nhu đa tình, khiến cho người ấy vui vẻ đến ngốc: "Thần ca ca..." Cả người nổi da gà: "Huynh tin muội sao?"
Vì không phải chịu khổ thêm lần nữa, Mẫu Đan cố nén biểu hiện ngoài mặt, kìm nén một hơi tiếp tục diễn, trời không phụ người có lòng, rốt cục qua.
Xoa xoa cánh tay, cô khập khiễng chạy lại bên người Giang Họa: "Tớ cảm thấy tớ vẫn thích hợp diễn kiểu nhân vật "Diệt Tuyệt sư thái" hơn."
Giang Họa cười lắc đầu: "Kế tiếp là phân cảnh nam nữ chính đối diễn, cậu muốn lưu lại xem hay là về phòng hóa trang thay đồ?"
"Tớ xem bọn họ diễn như nào." Mặc dù cô đang nghiên cứu kiểm soát biểu cảm, nhưng chung quy vẫn là diễn viên không chuyên, vẻn vẹn tìm đúng ống kính đã khó rồi. Cho nên để về sau có thể dễ dàng hơn, cô nhất định phải mau chóng tìm ra cách thức trong đó mới được.
"Đan Đan tỷ!" Ngô Thanh đưa qua một chiếc ghế nhỏ: "Em lấy từ chỗ đạo diễn Trần, trước dùng tạm." Nếu hôm nay kết thúc sớm, cô phải đi mua cái ghế dựa cùng ô che nắng, dù sao chủ tử hiện tại nói thế nào cũng là nữ phụ số 2.
"Cám ơn!" Đáng tiếc vài phân cảnh nam nữ chính đối diễn, cũng không biết Tân Tiêu là thế nào, lần lượt sai, không phải quên kịch bản thì là biểu cảm chưa đúng, khiến đạo diễn đầu trọc trợn tròn hai mắt, hét to đến mức cách 2km vẫn nghe rõ. Nhưng cho dù như vậy, Tân Tiêu vẫn liên tiếp NG, khiến cho toàn bộ đoàn làm phim đều rơi vào áp suất thấp.
Giang Họa nhìn ra mấu chốt, cười nói với Mẫu Đan đang vô cùng nghi hoặc: "Chúng ta trở lại phòng hóa trang thay trang phục, nghỉ ngơi một lát." Tân Tiêu là cố ý, cô cũng không phải người ngoài nghề như Mẫu Đan. Về phần chỗ nào khiến vị đại tiểu thư kia bất mãn, hẳn là do Mẫu Đan.
"Thế nào?" Mẫu Đan sóng vai đi cùng Giang Họa.
Giang Họa lắc đầu: "Không có gì." Tân Tiêu rất rõ ràng lịch quay chụp hôm nay, cô ta cố ý kéo dài thời gian như thế, không chỉ trì hoãn một người Mẫu Đan, mà là toàn bộ đoàn làm phim: "Chỉ là có một số người trẻ tuổi, còn chưa đứng vững gót chân đã bắt đầu tự hủy tương lai."
"Người đại diện Tiền Phương của Tân Tiêu mặt đen thui." Ngô Thanh nhếch miệng: "Bên ngoài một bộ hồn nhiên động lòng người, bên trong bụng dạ hẹp hòi, cô ta làm sao không chọn lúc vừa vào đoàn làm phim mà chơi ám chiêu?" Còn không phải kịch bản đã quay được một nửa, đạo diễn Trần không thể làm gì nữ chính là cô ta?
Đến lúc này, cuối cùng Mẫu Đan đã hiểu: "Cô ấy ngốc thật!" Vì một chút bất mãn mà đắc tội toàn bộ đoàn làm phim, quả nhiên là đã dốt mà còn bồng bột.
Mấy phân cảnh của nam nữ chính cho đến lúc mặt trời sắp xuống núi mới kết thúc, này vừa kết thúc, xe bảo mẫu của Tân Tiêu và Hoa Mộc Dương đều nhanh chóng rời khỏi "cổ thành".
Đạo diễn đầu trọc xụ mặt, phân phó đoàn làm phim đổi sân bãi, sau đó quay phân cảnh Tuyên Minh Y và thành chủ Tuyên thành Tuyên Biểu.
Trong phim, thành chủ Tuyên thành Tuyên Biểu tuy là võ tướng, nhưng cũng là một vị nho tướng, tâm cơ rất sâu, trấn thủ Tuyên thành nhiều năm một mực chu toàn giữa ranh giới của triều đình và giang hồ.
Nhân vật này đối với diễn viên yêu cầu rất cao, chẳng những cần tướng mạo nho nhã, diễn kỹ còn nhất định phải thành thục, mắt nhìn của Trần Sâm không tệ, mời được Triệu Côn
- người lấy được cúp diễn viên phụ xuất sắc nhất liên hoan phim Kim Hoa.
Lúc ngồi chờ, Mẫu Đan chủ động cầm kịch bản tìm Triệu Côn thỉnh giáo, Triệu Côn cũng không che giấu, phân tích từng chút, cuối cùng vẫn không quên trêu ghẹo: "Vi phụ phải cảm tạ con, nếu là không có con, vi phụ cũng không thể có nhiều phân diễn như thế."
Mẫu Đan hơi xấu hổ, cúi đầu cười: "Cảm ơn Triệu lão sư chỉ điểm."
"Không cần cám ơn." Triệu Côn làm như vậy cũng là vì chính mình, quá trình quay chụp càng thuận lợi, bọn họ có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi càng sớm, dù sao ngày mai còn phải tiếp tục: "Đạo diễn đang điều chỉnh vị trí ống kính, cô cũng nhanh đi chuẩn bị, chúng ta tranh thủ một chút."
"Vâng!"
Thủ đô, tại hội sở Thanh Thành, Yến Thanh và Phong Hán đến sớm 10 phút, gọi một bình trà Long Tỉnh, hai người một bên thưởng thức trà một bên tán chuyện.
"Hôm qua tớ đã nói với cậu chuyện này, đến cùng cậu nghĩ thế nào?" Yến Thanh nâng chén trà sứ men xanh, nhìn chằm chằm người ngồi đối diện: "Công ty truyền thông Bác Hằng đầu tư gần 200 triệu, yêu cầu một vai không có mấy lời thoại rất hợp tình hợp lý, không quá chút nào."
Phong Hán nhấp một ngụm trà: "Tớ không có ý kiến." Anh khá kỳ quái: "Loại chuyện như vậy không phải chỉ cần thông báo một tiếng sao, làm sao lần này nhất định phải cần câu trả lời chắc chắn?"
"Còn không phải bởi vì 2 ngày trước có người đào chân tường." Yến Thanh nắm chặt chén trà, bắt đầu nói nhảm: "Tớ đột nhiên cảm thấy trước kia không đủ tôn trọng với cậu, cho nên chuẩn bị làm người một lần nữa."
Bịa đặt lung tung, Phong Hán liếc mắt nhìn cậu: "Cậu biết người diễn vai vợ của thầy giáo à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!