Đẹp trai cao ráo còn chưa tính, giọng nói còn dễ nghe như thế. Nếu không phải sợ quá mạo phạm, Mẫu Đan thật muốn thổi phồng Họa Họa thêm vài câu.
Đưa ra danh thiếp, hai tay chắp sau lưng, xoay gót chậm rãi dịch sang phía bên phải của người đàn ông, cùng anh ta đứng trong thang máy, ánh mắt lơ đãng. Cô đang suy nghĩ xem làm sao duy trì mối quan hệ hữu nghị: "Chậu phát lộc kia anh có thích không?"
"Tôi rất thích, cám ơn." Phong Hán đưa tay ấn B1: "Cô xuống lầu mấy?" Không nghĩ tới hàng xóm thần bí của Yến Thanh lại là Giang Họa mà cậu ta vẫn luôn thưởng thức.
Mẫu Đan nghe vậy theo bản năng đưa tay ấn số tầng: "Tôi đến tầng 1." Ngón trỏ lướt qua đầu ngón tay Phong Hán đang đặt trên nút số "1". Vừa chạm vào, một cảm giác kỳ quái không rõ xuất hiện trong đầu, lập tức thu hồi tay mình: "Sorry." Người hàng xóm này có vẻ thật lạnh lùng, nhưng hình như cũng không khó ở chung.
"Cám ơn."
Phong Hán nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì." Hai tay đút trong túi áo jacket, không nói chuyện.
Đến tầng 1, ra khỏi thang máy, Mẫu Đan thở phào một hơi, cô nghĩ mở lời tán chuyện, đáng tiếc khí thế đối phương quá mạnh, da mặt cô còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn. Đeo khẩu trang cùng khăn quàng cổ cho kín, nghĩ thầm gần nhất phải bảo Giang Họa tới đây ngồi nhiều một chút. Cô đoán không lầm, nam nhân kia tuyệt đối là một gốc cây rụng tiền.
Lý Hoa đình này từ hơn 10 năm trước đã được đầu tư phát triển toàn diện, xung quanh đều là những toà nhà thương nghiệp. Mẫu Đan muốn tìm chính là kiểu quán nhỏ trong ngõ phố lâu đời của thủ đô, cầm điện thoại xem bản đồ, rất nhanh xác định mục tiêu, vừa khéo lại ở phụ cận Thiều Quang Hoa Thành Ngô Thanh ở.
Phong Hán vẫn là rất quen thuộc với nơi này, dù sao thủ đô là chỗ anh thường ở khi về nước. Lái xe ra khỏi Lý Hoa đình, thẳng đến tiệm đồ ăn sáng thường ăn, mang theo khẩu trang, xếp hàng mua 2 phần đậu hoa* cùng bánh bao chay, sau đó cực kỳ tự nhiên rời đi, không để tâm những ánh mắt dò xét, liếc trộm.
Tối hôm qua uống nhiều quá, Yến Thanh cả đêm như thiêu như đốt, đầu đau muốn nổ, dùng sức kéo tóc, liên tục thôi miên chính mình nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Đi vào phòng khách, chỉ thấy kẻ cầm đầu khiến cậu sống dở chết chở cả đêm kia đang ngồi trên ghế salon ung dung ăn bánh bao đậu hoa.
Phong Hán nghe thấy tiếng dép lê, giương mắt nhìn hướng hành lang, thấy Yến Thanh một tay đỡ đầu, 2 mắt thâm quầng như gấu trúc, thuận miệng quan tâm một câu: "Đầu cậu thế nào?"
"Đau!" Nếu là vặn được, cậu liền vặn nó xuống luôn.
"Tối hôm qua sau khi tớ trở về phòng nghỉ ngơi, cậu có phải hay không lại uống thêm không ít?" Phong Hán thế nhưng biết rõ tửu lượng của Yến Thanh, một chai Brandy mà thôi, cậu ta không có khả năng có phản ứng say rượu.
Yến Thanh liếc mắt nhìn anh, cậu thích uống rượu lắm sao? Đầu nặng tựa ngàn cân, kéo lấy hai chân đi tới ngồi đối diện Phong Hán, đưa tay cầm phần bữa sáng còn chưa có ai đụng đến lên, chỉ là vừa mở ra ngửi thấy mùi dầu vừng, cậu lại cảm thấy buồn nôn.
"Cậu đây là uống đến bệnh luôn rồi." Phong Hán đứng dậy đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một bình sữa bò rót vào cốc, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
"Mẹ tớ có 8 người anh chị em, cha tớ có 6 người... nấc... em trai." Yến Thanh vỗ ngực: "Từ giao thừa đến mùng 6, tớ mỗi nhà một ngày uống 2 bữa." Này còn chưa có uống xong, nếu không phải Phong Hán trở về thủ đô, cậu còn chưa thoát thân được.
Đặt ly sữa nóng đến bên tay cậu, Phong Hán ngồi trở lại trên ghế sa lon tiếp tục ăn sáng: "Sáng nay đi ra ngoài, tớ gặp được hàng xóm của cậu."
Yến Thanh ly sữa đã đặt đến miệng, nghe vậy, dừng lại, đầu óc hỗn loạn cũng lập tức rõ ràng, hỏi: "Bị nhận ra không?" Cậu chỉ quan tâm việc này, dọn nhà cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Không." Phong Hán đem tấm danh thiếp để ở một bên đẩy tới đối diện, khẽ cười nói: "Hàng xóm của cậu đề cử cho tớ 1 studio, muốn đào tớ vào ngành giải trí."
"Cái gì?" Yến Thanh chỉ cảm thấy hoang đường, nhưng khi nhìn đến tên người trong danh thiếp, cậu liền hiểu rõ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly sữa, sau đó rút một tờ giấy ăn lau miệng: "Giang Họa?" Giương mắt nhìn về phía Phong Hán, một mặt trêu tức, đầu hình như không đau nữa: "Cậu cùng đại mỹ nhân kia rất có duyên nha."
Làm người đại diện, cho dù Giang Họa rời ngành giải trí 5 năm, cô ấy cũng không có khả năng không nhận ra Phong Hán, mà có thể đưa cho Phong Hán danh thiếp này khẳng định là cô gái theo chân Giang Họa kia.
Phong Hán ăn đậu hoa, không quan tâm Yến Thanh trêu ghẹo: "Cậu tạm không phải dọn nhà."
"Này còn cần cậu nói?!" Cậu lại không ngốc, giờ phút này tâm tình lên đến cao điểm: "Tối hôm qua nhận một chậu hoa đẹp như vậy của người ta, tớ là người biết lễ nghĩa, đợi lát nữa nghĩ xem nên tặng lại cái gì thì tốt cho..."
"Giang Họa kết hôn rồi." Phong Hán đã ăn xong đậu hoa, cho bánh bao vào miệng, nhai nhai một hồi, nuốt xuống, sau mới nói tiếp: "1801 là em chồng Giang Họa ở."
Yến Thanh nấc 1 cái, vị chua từ trong dạ dày dâng lên: "Kết... Kết hôn?" Giang Họa thế nhưng là con gái thủ đô điển hình, làm sao thành gia sớm như vậy?
Phong Hán làm như không nhìn thấy uể oải trên mặt Yến Thanh: "Đúng, cho nên cậu bây giờ chỉ có thể mơ đến cô em chồng chưa kết hôn của Giang Họa."
"Nhìn xem cái mặt này của tớ..." Yến Thanh vỗ vỗ hai má: "Cô gái như thế tớ có thể chà đạp sao?" Đau tim mà nói, lấy chiều cao 172.5cm này của cậu, người ta nếu đi giày cao gót, trời mưa đều không tới phiên cậu bung dù.
"Cho nên cậu không xứng với em chồng Giang Họa, xứng với Giang Họa?" Phong Hán không đành lòng đả kích cậu: "Cậu vẫn là trở về phòng ngủ đi, tỉnh ngủ sẽ không nói mê nữa."
Cậu xác thực cần nghỉ ngơi: "Có phải là anh em hay không? Người tớ thưởng thức kết hôn, chú rể không phải tớ, cậu không thể nhắm mắt nói dối an ủi tớ một chút..." Tay đặt lên ngực trái, cậu đau lòng nha, đây chính là tên cẩu nam nhân mà cậu tin tưởng nhiều năm qua.
"Của cậu chung quy vẫn là của cậu, không phải là của cậu..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!