Mặc lễ phục đuôi cá khoét cổ hình chữ V, đứng trước cửa sổ sát đất, một vòng tay lấy eo, một tay cầm điện thoại còn đang phát ra tiếng "Tút... tút...". Ngoài cửa sổ, cảnh đêm Thân thành vẫn mỹ lệ huyễn bí, nhưng Phỉ Vận Y lại cảm thấy cô đơn vô tận, trên người còn có mùi dầu mỡ bụi bặm khiến cô buồn nôn.
"Chẳng lẽ em còn chưa đủ ưu tú?" Trong lời nỉ non trầm thấp bao hàm nhu tình như nước, cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm chặt chính mình, phía sau là căn phòng trang hoàng tráng lệ mà lạnh lẽo.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới mùng 6, Mẫu Đan cầm một xấp phong bao lì xì, ôm Dương Dương mập ngồi trên sofa: "Hôm nay cô phải bóc hết đống này." Cúi đầu rút lấy một phong bao màu đỏ: "Ngoan, nói tiếng cô cô I love u."
Mập Dương Dương nhíu mày nhìn qua cô cô, tay nhỏ mập mạp mò vào túi, lấy ra một bao lì xì, chu chu miệng: "Cô cô, mua Yakult, rất ngon, cô tự uống."
"Là muốn nói gì?" Mẫu Đan nhìn phong bao bị vo đến dúm dó, không hiểu ý của cháu trai, quay đầu nhìn về phía Giang Họa đang đứng tựa bên cửa bếp: "Họa nhi, phiên dịch một chút."
Giang Họa nhả hạt cherry trong miệng ra, cười nói: "Con trai tớ là đang hiếu kính người cô cô là cậu đâu, cầm tiền đi mua sữa chua, rất ngon, mang ra mà uống, đừng đùa nó."
Mẫu Đan nghe vậy bắt đầu giả khóc, nâng ống tay áo chấm chấm nước mắt: "Dương Dương chê cô cô phiền, không cùng cô cô chơi, cũng không yêu cô cô, huhu..."
Dương Dương mập ngây người, vội vàng bỏ bao lì xì trong tay qua một bên, đôi tay nhỏ chống sofa, vểnh mông đứng lên. Mẫu Đan lập tức khom lưng, cúi thấp đầu, Dương Dương ôm đầu cô cô, vỗ vỗ: "Dương Dương yêu cô cô nhất mà...."
Giang Họa cũng không đành lòng nhìn thẳng cảnh này, Lam Lệ Quyên bưng đĩa trái cây từ thư phòng ra, liếc qua con gái còn đang giả khóc, cười nói: "Con diễn đoạn này vừa giả lại vừa thái quá, gần đây xem nhiều video như vậy mà vẫn chẳng tiến bộ tý nào."
Mẫu Đan dừng khóc, ôm cháu trai lên thơm một cái: "Ngày mai con liền phải đi theo Họa nhi xông xáo ngành giải trí, mẹ cũng không nói vài câu hữu ích khích lệ con một chút?"
"Vậy ba chúc các con năm mới mọi chuyện thuận lợi, tài lộc như ý." Mẫu Trung Dân ngồi bên cạnh bàn ăn, cầm điện thoại lướt xem tin tức giải trí hôm nay. Kể từ khi con dâu nói muốn mở studio, mỗi ngày đọc báo xong, ông liền ấn mở kênh giải trí, thời gian dần qua cũng đã quen.
Mẫu Tuyển cất kỹ tư liệu vừa in xong, vừa ra khỏi thư phòng, còn chưa nói câu nào, Dương Dương mập đã kêu: "Ba ba, đi tiểu."
Cậu bé vừa thoát khỏi cái ôm của Mẫu Đan liền thở phào nhẹ nhõm, thanh âm kia cả nhà đều nghe được, Mẫu Đan nhíu mày giả Tây Thi ôm ngực: "Con bị tổn thương sâu sắc luôn đấy."
Giang Họa chạy theo 2 cha con, trêu ghẹo nói: "Con trai của mẹ vất vả quá rồi!"
Không bao lâu, phòng vệ sinh liền vang lên tiếng cười lớn.
Lam Lệ Quyên rửa một đĩa việt quất bưng ra, đi đến bên ghế sofa, đưa tay gõ gõ đầu con gái: "Nếu con thích ăn, trong nhà còn có một hộp lớn, ngày mai mang đi cho 2 đứa ăn trên đường."
"Cám ơn mẹ." Mẫu Đan chọn lấy một quả lớn, đưa đến bên miệng Lam Lệ Quyên nữ sĩ: "Ba mẹ chuẩn bị lúc nào tới thủ đô?" Anh trai cô nói là tháng 8 nhập chức Q đại, nhưng theo thường lệ công việc của anh ấy tại A đại tháng 6 đã kết thúc rồi.
Việc này hai ông bà già bọn họ đã nói qua, Lam Lệ Quyên nhai việt quất: "Cha với anh con đã gửi bản vẽ căn nhà kia qua rồi, nhà thông liên hệ công ty trang trí, đợi thời tiết ấm áp một chút sẽ chuyển đi, không sai biệt lắm là vào tháng 4 hoặc tháng 5."
"Được, vậy con với Họa Họa sẽ thường về thăm nhà." Mẫu Đan vỗ vỗ đùi mẹ: "Việc trang trí nhà chúng con sẽ chú tâm, cha mẹ cứ yên tâm."
"Thôi thôi." Lam Lệ Quyên không mấy tin tưởng 2 nha đầu trẻ người non dạ này: "Hai đứa quan tâm chuyện của chính mình cho tốt đi, trang trí nhà có bên thông gia để ý là được rồi." Nhìn khuôn mặt trẻ trung của con gái: "Sắp xếp xong đồ đạc chưa?"
Mẫu Đan tựa đầu vào vai mẹ: "Sắp xếp xong, nhưng mà còn có mấy thứ cồng kềnh, phải nhờ mẹ gửi chuyển phát nhanh tới rồi."
"Việc này đơn giản, mở điện thoại lên là có người tới tận cửa lấy." Lam Lệ Quyên ôm Mẫu Đan: "Tới thủ đô, dù là ở một mình vẫn phải tự nấu cơm, đừng có lúc nào cũng đặt thức ăn bên ngoài."
Con dâu xem như lấy chồng ở xa, trở về thủ đô khẳng định phải ở cùng cha mẹ một khoảng thời gian. Huống hồ con gái cũng đã lớn, sẽ có cuộc sống của riêng mình, bà vẫn là ủng hộ Đan Đan ở một mình. Mặc dù ít nhiều có chút lo lắng, nhưng càng nhiều hơn chính là hi vọng con bé sau khi trải qua nhiều chuyện, càng hiểu được cuộc sống.
Mẫu Đan vỗ nhẹ lưng mẹ: "Yên tâm đi, con lẻ loi một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, không phải cũng nhảy nhót tưng bừng?"
"Cắt cắt cắt!" Lam Lệ Quyên đẩy con gái ra, đứng dậy đi hướng phòng bếp xem nồi canh bồ câu hầm: "Con ở một mình vậy là thấy sướng rồi?"
Thế nào nói trở mặt liền trở mặt? Đảo mắt nhìn về phía cha, thấy lão hiệu trưởng đang đeo kính lão cũng ngẩng đầu nhìn mình: "Qua năm liền đã 27 tuổi, con nên suy nghĩ về chuyện cá nhân đi."
Mẫu Đan bất đắc dĩ: "Đây không phải duyên phận còn chưa tới sao?"
Buổi tối, xem những video Ngô Thanh gửi tới luyện tập, sau khi lĩnh ngộ điểm trọng yếu liền nhìn vào gương, không ngừng thay đổi biểu lộ trên mặt. Hoàn thành combo "sướng vui giận buồn", Mẫu Đan chỉ cảm thấy cơ mặt cũng muốn chuột rút, vỗ vỗ hai má: "Bưng chén cơm nào cũng không dễ dàng." Cũng may cô chỉ muốn thử nghiệm một chút, chẳng nghĩ nổi tiếng.
Reng...
Đang chuẩn bị đến combo "đại hỉ đại bi", điện thoại trên bàn vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!