Chương 12: (Vô Đề)

Nụ cười trên mặt cứng lại, Trương Hủy Nhan không nghĩ tới Tề Hồng Doanh sẽ phát giận ngay trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, xui xẻo nữa là hôm nay người đại diện của cô có việc không đi cùng. Trong lòng tính nhẩm phí bồi thường vi phạm hợp đồng, kiểu gì cũng là con số trên trời, lập tức hạ thấp tư thái: "Hồng tỷ, hôm nay thật sự là do em quá gấp, lần sau không bao giờ có chuyện như vậy nữa."

Tề Hồng Doanh cười nhạt một tiếng: "Không cần, tôi nhớ hợp đồng của cô là đến tháng 6 năm 2016." Động tác vuốt tóc trên tay Đông Tiểu Tây dừng lại, đưa gương trong tay cho người đại diện, cực kì khéo léo cười nói: "Hồng tỷ, em đi chọn thêm mấy bộ quần áo."

"Đi đi." Trên đời này không bao giờ thiếu người thông minh, Tề Hồng Doanh nhìn Đông Tiểu Tây lắc mông, không nhanh không chậm đi tới phòng thay đồ của mình, quay đầu hướng Trương Hủy Nhan, lạnh giọng nói: "Tất cả mọi người đang chờ cô, cô cũng đi chuẩn bị đi."

"Vâng." Lúc này, Trương Hủy Nhan đã chẳng hùng hổ như lúc mới vào, nhẹ gật đầu với Tề Hồng Doanh sau đó xoay người rời đi, chưa vào phòng trang điểm đã vội cởi chiếc áo khoác Zara màu hồng trên người xuống, bước chân còn hơi lảo đảo.

Đông Tiểu Tây không hổ là siêu mẫu quốc tế, tốc độ thay quần áo cực nhanh, Trương Hủy Nhan vừa đi, cô nàng đã trở lại: "Hồng tỷ, tiếp tục sao?"

"Tiếp tục đi." Hai tay đút hờ trong túi áo khoác, Tề Hồng Doanh tỉ mỉ đánh giá bộ đồ vận động trên người Đông Tiểu Tây, quay ra nói với nhân viên công tác ở một bên: "Cô đi lấy 3 bộ A20C, B11D với B011." Ngón tay trỏ Mẫu Đan: "Để cô ấy thay."

Mẫu Đan nghe vậy, không chần chờ chút theo sát nhân viên công tác. Đông Tiểu Tây cúi đầu nhìn bộ đồ trên người, không có hỏi nhiều, trên mặt vẫn treo nụ cười.

Trong giới không người nào không biết Lạc Lai mang họ "Tề", mà vị Hồng tỷ này là đứa cháu gái mà chủ tịch Lạc Lai Tề Thiên Thù coi trọng nhất, không phải tự nhiên mà cô ấy dám không coi Trương Hủy Nhan ra gì như thế.

Mẫu Đan đi theo nhân viên công tác lấy quần áo, nhanh chân chạy về phòng thay đồ, lúc đi qua phòng trang điểm của Trương Hủy Nhan, nghe được từ bên trong truyền ra tiếng mắng mỏ cùng xin lỗi không dứt, tốc độ dưới chân lại càng nhanh, không đến 2 phút liền về tới phòng chụp ảnh.

Giang Họa đưa đồ trong tay cho Ngô Thanh, tiến lên chỉnh lý quần áo giúp Mẫu Đan. Tề Hồng Doanh nhìn về bên này một chút, liền để Đông Tiểu Tây lên đài chụp ảnh trước.

Áo thun cổ ngắn màu đen sơ vin vào trong quần denim rách, bên ngoài khoác hờ chiếc áo blazers màu trắng gạo, trên chân là đôi boot mỏ vịt cổ thấp 7cm, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, thấy Tề Hồng Doanh gật đầu, cô liền đi tới đài chụp ảnh.

Đông Tiểu Tây đứng trên đài, đánh giá Mẫu Đan, đợi cô đến gần, cười nói nhỏ: "Cô là người mới." Nếu không, xinh đẹp như thế cô không có khả năng không biết.

"Đúng." Mẫu Đan đứng bên cạnh Đông Tiểu Tây: "Em vừa vào giới, cái gì cũng không biết, còn nhờ chị chỉ bảo nhiều hơn."

Hôm nay Đông Tiểu Tây tâm tình tốt, chuyện gì cũng dễ nói: "Không vấn đề, chụp ảnh mà thôi, không cần khẩn trương thái quá." Xích lại gần Mẫu Đan ước xem chiều cao của cô, sau đó giang chân sang một bên, nghiêng đầu hỏi Tề Hồng Doanh đang đứng bên cạnh Ngô Hạo: "Hồng tỷ, thế này được chứ?"

Tề Hồng Doanh rất hài lòng với biểu hiện của Đông Tiểu Tây: "GOOD." Ra hiệu Ngô Hạo bắt đầu chụp ảnh.

Ngô Thanh ôm cốc nước đứng sau lưng Giang Họa, mắt sáng như sao, đè nén xúc động muốn thét lên: "Quá ngầu!!!" Làm sao bây giờ? Hai người trên đài soái khốc đến mức tim cô đập thình thịch đây này.

Giang Họa khoanh tay chăm chú nhìn lên đài chụp ảnh, Ngô Hạo điều chỉnh ống kính, nhìn lại nhìn, cảm thấy còn thiếu thiếu một chút: "Hồng tỷ, để thợ trang điểm thêm shading cho Mẫu Đan." Cô ấy quá trắng, xuất hiện trong khung cảnh cảm giác có hơi đột ngột.

Thợ trang điểm chờ sẵn ở một bên lập tức lên đài, Mẫu Đan cúi đầu phối hợp.

Thừa lúc rảnh, Đông Tiểu Tây trêu ghẹo: "Nếu không tôi cũng lại thêm chút phấn?" Không đợi nói xong cũng vui vẻ, cô không hâm mộ Mẫu Đan, dù sao bọn họ không đi cùng đường.

Hai người liên tiếp chụp hai bộ quần áo, Trương Hủy Nhan mới vào phòng chụp ảnh, cùng Đông Tiểu Tây chụp ảnh, không thể không nói Trương Hủy Nhan mặc dù kiêu căng nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn rất tốt, bắt trọn ống kính.

Bởi vì còn phải chụp ảnh, bên Lạc Lai không đặt cơm trưa cho người mẫu. Ngô Thanh chuẩn bị chocolate không đường, Mẫu Đan ăn 2 miếng, cũng chẳng đâu đến đâu, chống đến 4 giờ chiều, rốt cục mới đến phiên cô.

Giang Họa nói bên tai Mẫu Đan: "Còn có 3 tấm là OK, chúng ta kiên trì một chút, tối đi ăn lẩu."

"Đừng nhắc đến đồ ăn." Cô đã đói nguyên 1 ngày: "Mất công tớ chảy nước miếng."

Đi chân trần đứng chếch phía sau Trương Hủy Nhan, chuẩn bị sẵn tư thế, tìm đúng góc độ đang định hơi ngửa cằm, ngón chân út đột nhiên nhói đau, cô muốn cúi đầu xem thử, nhưng Ngô Hạo lại nói "Chuẩn bị".

Vì không muốn ảnh hưởng đến mọi người, Mẫu Đan chỉ có thể chịu đựng, cũng may rất nhanh đã chụp xong, quay đầu nhìn về phía Trương Hủy Nhan đi giày cao gót yêu kiều ra ngoài, than khẽ một tiếng, liếc mắt nhìn ngón chân út bên trái còn in gót giày, thử động đậy, cười nhạt bước xuống đài quay chụp.

Lúc đến nắng sớm vừa lên, rời đi đèn hoa đã bật. 3 người ngồi vào xe, không nnhịn được thở dài một hơi, ba miệng một lời: "Cuối cùng kết thúc."

Giang Họa vỗ vỗ tay Mẫu Đan: "Ngón chân út còn đau không, có muốn đi bệnh viện chụp X

-quang?" Hôm nay Trương Hủy Nhan mất một hợp đồng đại diện, tâm tình khó chịu. Có Tề Hồng Doanh ở đó, cô ta không dám làm lớn ra mặt, nhưng trò vặt vãnh thì lại không thiếu, ngay cả Đông Tiểu Tây cũng bị cô ả đạp một phát.

"Không có việc gì." Mẫu Đan lắc đầu: "Tím một chút, hai ngày nữa là ổn."

Ngô Thanh khởi động xe: "Trương Hủy Nhan mấy ngày này chắc chẳng được tốt lành đâu." Không che giấu vẻ châm chọc trên mặt:"Là đại sứ thương hiệu của Lạc Lai mà lại mặc đồ Zara vào trụ sở Lạc Lai chụp poster quảng cáo, công ty quản lý của cô ta hẳn còn chưa biết việc này." Hợp đồng đại diện của nữ trang Lạc Lai giá trị không hề thấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!