Chương 9: (Vô Đề)

Cảm giác sau khi say rượu chẳng dễ chịu gì, Trần Trúc bị nước chua trong dạ dày làm cho tỉnh giấc. Cậu ôm bụng đau nhói, khó khăn xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.

Tắm xong xuôi, rửa trôi hết mùi rượu trên người, Trần Trúc mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Từ Lan Đình không biết đã về từ lúc nào, hắn như vừa mới từ cuộc họp xuống, một thân áo sơ mi màu xám đậm, tóc được chải gọn gàng, trên sống mũi cao thẳng là một chiếc kính gọng bạc.

Tai người đàn ông đeo tai nghe bluetooth, có quy củ dặn dò công việc.

"Hợp đồng sơ bộ tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì lớn." Từ Lan Đình lười biếng lật xem tờ báo tài chính địa phương, đôi mày sâu thẳm ẩn sau lớp kính mỏng, tỏ ra lạnh lùng và xa cách một cách bất ngờ.

Trần Trúc đứng tại chỗ, không biết có nên đi qua không. Cậu sợ làm phiền Từ Lan Đình, định ăn chút đồ ăn vặt lót dạ trước.

Nhưng người đàn ông đã thấy cậu từ sớm, vẫy tay gọi cậu.

Trần Trúc chậm rãi đi đến, đứng trước mặt Từ Lan Đình. Người đàn ông lại đột nhiên kéo Trần Trúc lại, ấn người lên đùi mình.

Đầu óc sau khi say rượu chuyển động có chút chậm, khi Trần Trúc phản ứng lại, đã ngồi trên đùi Từ Lan Đình, bên tai là giọng nói thờ ơ bàn chuyện công việc của người đàn ông.

"Ừm. Trước tiên ép bên họ giảm mười phần trăm ngân sách. Một trăm triệu, cũng đủ để bọn họ quậy phá rồi." Từ Lan Đình từ từ nói, tay lại mò lên bụng Trần Trúc, nhẹ nhàng xoa xoa.

Trần Trúc có chút không yên. Cậu không hề say đến mất trí, mọi chuyện tối qua, cậu nhớ rõ từng chi tiết.

Bao gồm việc không màng mọi người can ngăn cứ đứng bên đường đọc kinh thi luận ngữ.

Còn có... một tràng những tâm sự giãi bày với Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình có để ý không, Trần Trúc không rõ. Cậu cũng không rõ mình hy vọng Từ Lan Đình để ý, hay hy vọng Từ Lan Đình giống như không có chuyện gì xảy ra, như thường ngày.

"Được rồi, phải đi ăn cơm với cậu nhóc nhà tôi rồi, cứ như vậy đi." Từ Lan Đình tháo tai nghe bluetooth, hai tay ôm lấy eo Trần Trúc, còn không có ý tốt mà nhấc nhấc người trên đùi lên.

"Ừm? Vẫn chưa tỉnh rượu à."

Được thôi, xem ra Từ Lan Đình không định dễ dàng bỏ qua chuyện tối hôm qua. Trần Trúc ngồi thẳng người, mặt nghiêm lại, "Không ạ."

Từ Lan Đình cười nhạo một tiếng, "Sao, tối hôm qua dày vò tôi hăng hái như vậy, hôm nay không định nhận à?"

"Xin lỗi." Trần Trúc quay mặt đi, nhìn ra thành phố mù mịt sương mù ngoài cửa sổ sát đất.

"Ừm-" Từ Lan Đình cọ cọ lên lưng Trần Trúc, khẽ cười cậu, "Trở mặt không nhận người à, vẫn là lúc say ngoan hơn."

Yết hầu của Trần Trúc khẽ động, ánh mắt vẫn luôn không nhìn Từ Lan Đình.

"Hôm qua em gọi anh trai nghe ngoan thật đấy." Từ Lan Đình nhấc nhấc người trên đùi lên, "Gọi thêm tiếng nữa nghe xem nào."

Cậu thiếu niên mím môi, im lặng ngồi thẳng tắp. Từ Lan Đình thấy rõ vành tai của Trần Trúc càng lúc càng đỏ, trong lòng buồn cười, cuối cùng cũng chọc đủ rồi, đại phát từ bi tha cho cậu.

"Tôi đã đặt bữa sáng rồi, lát nữa sẽ có người mang lên, nếu em còn chóng mặt thì cứ đi ngủ lại một lát."

Lời vừa dứt, Trần Trúc đã vội vàng đứng dậy khỏi đùi Từ Lan Đình, dường như không muốn ở lại thêm một giây phút nào.

Trần Trúc quay lưng về phía Từ Lan Đình, lấy chai nước trong ba lô của mình ra, tu ừng ực mấy ngụm.

Từ Lan Đình lấy ngón tay chống trán, mỉm cười, nhìn cậu nhóc đang cố làm như không có gì xảy ra.

Trần Trúc nắm chặt chai nước, ho khan một tiếng, định bỏ qua những chuyện xấu hổ tối qua.

"Trường học được nghỉ ba ngày."

"Ngày mai anh phải đi nước ngoài một chuyến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!