Chương 79: (Vô Đề)

Mặc dù Trần Trúc đã nhiều lần nhấn mạnh trong điện thoại rằng mình không bị thương nặng, nhưng Trần Văn Quốc không chịu nghe, khăng khăng mua vé tàu lên Bắc Kinh để thăm cậu.

Trần Trúc không nói được Trần Văn Quốc, lại không yên tâm để ông một mình đến miền bắc.

Khi Trần Trúc định tìm người đi đón Trần Văn Quốc thì Từ Lan Đình đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi.

"Đã đặt chuyên cơ cho ông nội, chiều nay chắc là đến rồi." Từ Lan Đình chậm rãi đổ canh xương vào bát nhỏ, vẻ mặt không hề lộ ra vẻ căng thẳng.

Trần Trúc suy nghĩ, cuối cùng nói: "Anh, có cần tránh mặt mấy ngày không?"

Từ Lan Đình bật cười, "Con dâu xấu còn phải gặp bố mẹ chồng mà," Hắn ra vẻ không để ý, "Không sao đâu, cùng lắm thì bị ông dùng gậy đánh một trận thôi."

"Tùy anh vậy." Trần Trúc im lặng uống canh. Cậu biết Từ Lan Đình chắc chắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Nhưng đây là chuyện sớm muộn gì Từ Lan Đình cũng phải đối mặt, Trần Trúc cũng không định nói nhiều.

Ai bảo lão Từ hồ ly này lúc trước sống tồi như vậy?

Làm này làm kia, trước sau gì cũng phải trả giá.

Lúc Trần Văn Quốc đến, Trần Trúc cũng vừa mới tập phục hồi chức năng xong.

Đã đến giờ cơm, Trần Trúc nghĩ rằng mình đã hồi phục kha khá rồi nên cậu muốn đưa Trần Văn Quốc đến nhà hàng ăn chút đồ ngon.

Nhưng Từ Lan Đình lại xách hộp cơm giữ nhiệt vào, ấn cậu lên giường, "Ngoan ngoãn ăn cơm bệnh viện."

"Anh..." Trần Trúc theo bản năng liếc nhìn Trần Văn Quốc, vốn tưởng rằng Từ Lan Đình sẽ trốn đi một chút để tránh đầu sóng ngọn gió.

Cậu không ngờ Từ Lan Đình lại cứ vậy mà tới trước mặt Trần Văn Quốc, vẫn như mọi khi mở bàn ăn ra, sau đó từ từ bày biện những món ăn thanh đạm cho cậu.

Giống như thật sự chỉ là một người làm công tận tâm tận trách mà thôi.

Trần Trúc liếc người đàn ông một cái, anh không sợ bị ông cụ dùng gậy đánh chết ở đây sao?

Biểu cảm của Từ Lan Đình lại rất bình tĩnh, động tác cũng rất thành thục.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Trần Trúc, hắn khẽ nắm tay Trần Trúc rồi mỉm cười với cậu.

Từ Lan Đình đã nói sẽ trở thành đất dưới chân Trần Trúc để cậu đứng vững, vậy thì hắn cũng sẽ không trốn tránh nữa.

Hắn phải dùng hết sức lực để chạy về phía cậu.

"Yên tâm." Từ Lan Đình nói, nở một nụ cười rất lễ phép với Trần Văn Quốc, "Việc ăn ở thì ông đừng lo lắng, cháu... Trần Trúc đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Ông đi đường mệt nhọc, để cháu đưa ông đi ăn chút gì đó?"

Trần Văn Quốc im lặng nhìn hắn một lúc, may mắn là ông không nói nhiều, những từ đầu đến cuối cũng không hề tỏ ra thân thiện.

Nơi dùng bữa không phải là nhà hàng cao cấp gì, mà là một quán ăn gia đình sạch sẽ.

Trần Văn Quốc nhìn người đàn ông đối diện gọi món xong lại chu đáo rót trà cho ông.

Ông không nói gì, chỉ phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ từ cổ họng.

Thật ra, Trần Văn Quốc đã biết chuyện Từ Lan Đình liều chết cứu Trần Trúc ra khỏi khu vực thiên tai rồi, mà vẻ dịu dàng toát ra từ trong xương cốt của Từ Lan Đình khi chăm sóc Trần Trúc, Trần Văn Quốc không phải không hiểu.

Hiểu thì hiểu, nhưng vết xấu trong lòng Trần Văn Quốc cũng không thể được xoa dịu ngay lập tức.

Từ Lan Đình ngồi thẳng người, hắn hơi cúi đầu, "Ông nội, cháu muốn quay lại với Trần Trúc."

Tay Trần Văn Quốc nắm gậy siết chặt, "Nói ra được cũng khó cho cậu rồi," Ông lạnh lùng nói, "Cậu thật sự cho rằng ta không dám đánh cậu à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!