Khi Hoắc Diễm đến bệnh viện, đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng.
Từ Lan Đình giống như một hồn ma vất vưởng, ngồi trên hành lang bệnh viện.
Sắc mặt hắn trắng bệch, trong đáy mắt một mảnh trống không.
Hắn giống như đã mất đi tất cả tri giác, chỉ còn lại một cái xác tồn tại trên đời này.
"Anh em," Hoắc Diễm vỗ vai Từ Lan Đình, "Trần Trúc nhất định sẽ ổn thôi." Lúc này, Hoắc Diễn cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nắm chặt vai Từ Lan Đình và im lặng an ủi hắn.
Hoắc Diễm nghe Dương Nghị nói Từ Lan Đình nhảy dù trong mưa bão để cứu người, hắn ta liền cảm thấy Từ Lan Đình coi như xong đời ở đó rồi.
Nhưng không ngờ, Từ Lan Đình thật sự đã thoát chết trong gang tấc.
Còn đào cả Trần Trúc ra khỏi hầm mộ.
Trần Trúc sẽ là người sống sót duy nhất ở khu vực thiên tai nghiêm trọng, nếu như hôm nay cậu có thể bình an ra khỏi phòng phẫu thuật.
Phải thừa nhận rằng Từ Lan Đình là một người rất quyết liệt.
Hắn dường như luôn có thể dùng cách ác liệt nhất để thoát khỏi đường cùng.
Trước kia Hoắc Diễm không thể hiểu nổi, Trần Trúc và Từ Lan Đình hai người khác biệt một trời một vực như vậy, làm sao lại có thể đến với nhau chứ.
Bây giờ hình như hắn đã hiểu được một chút rồi.
Ở mức độ nào đó, hai người họ đều là người tàn nhẫn, trong xương cốt đều toát ra sự bất khuất không chịu khuất phục số mệnh.
Cho dù một người là quân tử, một người là kẻ khốn.
"Yên tâm, người của cậu Diêm Vương không dám nhận đâu."
Từ Lan Đình cuối cùng cũng có chút tri giác, nhãn cầu trong hốc mắt chuyển động, sau đó dừng lại ở cửa phòng phẫu thuật phía xa.
"Đã mời chuyên gia giỏi nhất trong nước đến rồi," Hoắc Diễm nói, "Vết thương của Trần Trúc cũng coi như được băng bó kịp thời, lúc đưa đến vẫn còn hơi thở, cậu đừng quá..."
Từ Lan Đình đột nhiên lên tiếng, "Hoắc Diễm." Hắn nhìn cánh cửa kia, nhưng lại như không thấy gì, hắn không để bất cứ thứ gì vào mắt cả.
"Cậu biết không," Trên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông lại nở nụ cười, "Em ấy gọi tôi một tiếng 'anh ơi'."
Hoắc Diễm nhất thời không nói nên lời, cũng chẳng biết phải nên nói gì.
Từ Lan Đình mặt không biểu cảm, giọng nói bình thản, "Cậu nói xem, người như tôi, kiếp trước phải tích bao nhiêu đức mới có thể gặp được bạn nhỏ ngốc nghếch như Trần Trúc nhỉ."
Hắn như lẩm bẩm, tự nói: "Cậu biết không, khi tôi cõng em ấy chạy ra từ khu vực thiên tai, cả đời này tôi chưa từng sợ hãi như vậy," Từ Lan Đình nói, ánh mắt lại rất bình tĩnh, một cách bình tĩnh quỷ dị, "Nhưng bây giờ, tôi lại đột nhiên không thấy sợ nữa."
"Từ Lan Đình, cậu bình tĩnh lại."
Từ Lan Đình đập tay Hoắc Diễm, nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ thông rồi, trần gian hay địa ngục, chỉ cần tôi không buông tay ra, vậy em ấy đi đâu, tôi đi đó."
Hoắc Diễm: "Từ Lan Đình!" Hắn ta hiểu rồi, nếu hôm nay Trần Trúc không qua khỏi, thì Từ Lan Đình sẽ thật sự chết cùng cậu ấy.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười nhạt, hắn tự giễu, "Chỉ là không biết, cả đời tôi toàn làm chuyện xấu, không biết có đi cùng một đường xuống suối vàng với em ấy không."
Ánh mắt Từ Lan Đình trống rỗng, lạnh lùng nói: "Tôi hẳn là xuống địa ngục, nhưng A Trúc..." Hắn rũ mắt nhìn đôi tay đầy vết máu của mình, không nói gì nữa.
Hoắc Diễm nhìn dáng vẻ ngầm phát điên này của Từ Lan Đình, cũng không lên tiếng nữa. Chỉ cầu nguyện trong lòng, mong Trần Trúc có thể sống sót ra ngoài.
Ca phẫu thuật kéo dài từ sáng đến tận đêm khuya, thời gian giống như dòng nước tù đọng bao trùm mọi thứ xung quanh một cách nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!