Không biết mưa lớn đã ngừng từ lúc nào, nhưng gió lớn vẫn gào thét trong thung lũng như tiếng quỷ khóc.
Người trong lòng có chút run rẩy, Từ Lan Đình ôm chặt em, khẽ gọi: "A Trúc?"
"Ư..." Trần Trúc nhíu chặt mày, đau đến nỗi không nói nên lời.
"A Trúc, lạnh không em?" Từ Lan Đình tìm được một căn nhà tranh có thể miễn cưỡng che gió, nói đúng hơn nó chỉ là một mái tranh còn sót lại sau khi bị gió lớn quét qua.
Từ Lan Đình quay lưng về phía gió để chắn gió bên ngoài, rồi lại ôm chặt người trong lòng thêm chút nữa.
Có mái che, gió núi hoành hành cũng không còn buốt giá như vậy.
Nhưng Trần Trúc vẫn run rẩy nhè nhẹ, cho dù Từ Lan Đình có ôm chặt đến đâu thì nhiệt độ trên người cậu vẫn càng ngày càng thấp.
Bởi vì vết thương trên chân Trần Trúc vẫn không ngừng rỉ máu.
Vết thương trên chân cậu không phải là vết cắt, mà là vết thương xuyên thấu trí mạng, lại còn ngâm trong nước lâu như vậy, nếu chân không bị phế đã là ông trời có mắt rồi.
Từ Lan Đình muốn buộc chặt vết thương cho Trần Trúc, nhưng hắn vừa giơ tay chạm vào vết thương của Trần Trúc thì tiếng kêu đau đớn khe khẽ của cậu như một con dao nhỏ đâm thẳng vào cổ tay Từ Lan Đình, khiến hắn không cách nào xuống tay được.
Cảm giác đau đớn tột cùng dày vò Trần Trúc, cũng dày vò Từ Lan Đình.
"A Trúc?" Từ Lan Đình nắm chặt bàn tay ngày càng lạnh của Trần Trúc, hà hơi, "A Trúc..."
Trần Trúc nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông, nhưng vì mất máu quá nhiều nên cảm giác đau đớn dần dần tê dại, cậu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể nhịn được mà run lấy bẩy.
Răng run cầm cập, Trần Trúc không thể nói được một chữ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Từ Lan Đình một cái.
Đôi mắt của Trần Trúc vốn dĩ xinh đẹp và trong veo như vậy, giống như ngọc thạch ngâm trong nước trong hàng ngàn năm, nhưng nỗi đau bao trùm lấy thần thái vốn có của cậu, vẻ trong trẻo đang bị bóng tối bao phủ, ngay cả đuôi mắt cũng phiếm hồng như phát bệnh.
Từ Lan Đình cúi xuống hôn lên mắt cậu, thấp giọng nói: "A Trúc, em cố một chút nhé."
Vừa nói xong thì hắn nhắm mắt lại, tay nhanh chóng hành động, hắn quấn chặt vòng băng gạc đang rỉ máu trên chân Trần Trúc rồi cố định chắc chắn bằng gỗ.
Trần Trúc đau đến mức ngay cả âm thanh cũng không thét ra được, chỉ có thể nhắm chặt mắt, rồi theo bản năng cắn chặt răng, nhưng cậu lại không cắn vào môi mình, cũng không biết từ lúc nào mà Từ Lan Đình đã đưa tay mình ra.
"Được rồi, không đau nữa." Trên trán Từ Lan Đình cũng rịn ra lớp mồ hôi, hắn không dám nhìn sắc mặt đau đớn của Trần Trúc, hắn chỉ nhắm mắt lại rồi cảm nhận cơn đau truyền đến từ lòng bàn tay mình.
Nhưng Trần Trúc rất đã buông ra rất, sau cơn đau dữ dội liền kiệt sức ngất đi trong lòng Từ Lan Đình.
"A Trúc?" Từ Lan Đình khẽ sờ khuôn mặt tái nhợt của Trần Trúc, khẽ gọi mấy tiếng nhưng vẫn không thể gọi cậu tỉnh lại được.
Hắn nắm chặt cổ tay Trần Trúc, cảm nhận mạch đập yếu ớt dưới ngón tay mình thì mới không bị mất trí.
Ngủ một lát cũng tốt, Từ Lan Đình ôm cậu chặt hơn, ngủ rồi thì cậu sẽ không đau như vậy nữa.
Hắn giống như con thú cùng đường, ôm chặt lấy hy vọng duy nhất của mình, "Nhưng A Trúc à, em không thể ngủ quá lâu nhé." Từ Lan Đình hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Trần Trúc, thấp giọng nói, "Anh còn phải đưa em về nhà mà."
Bóng đêm dần dần bao trùm, nhưng đội cứu hộ lại không vì đêm đen mà dừng bước.
Giáo sư và những người trong đội khảo sát cũng túc trực ở khu vực thiên tai, họ đã tự phát tổ chức thành tình nguyện viên để giúp đội y tế dựng lều cứu trợ tạm thời, và thống kê số người thương vong.
"Thời gian vàng để cứu hộ đã qua một nửa..." Tiểu Lưu suy sụp ngồi trên mặt đất, bên cạnh anh ta dựng một tấm bảng, trên đó là tên và số lượng người đã tử vong.
Giáo sư vỗ vai anh ta, "Trần Trúc nó..." Dù đã trải qua hơn nửa đời người nhưng vẫn đỏ hoe mắt, chẳng nói gì được nữa.
"Cậu ấy chính là đồ ngốc, rất ngu ngốc." Tiểu Lưu khóc đến khản cả giọng, "Không thích ở trong phòng thí nghiệm, lại cứ thích ăn gió uống cát trong khe núi làm gì."
Giáo sư thở dài, lau mắt. Trần Trúc ngốc, nhưng bọn Tiểu Lưu này có ai không ngốc à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!