Dưới cơn mưa tầm tã, đá núi đổ xuống.
Làng mạc dưới dòng chảy bùn cát cuồn cuộn trong phút chốc bị phá hủy, khắp nơi hoang tàn đầy cát sỏi.
Cơn đau nhói lại không thể đánh tỉnh được ý thức đang rối tung, dòng chảy bùn cát cuốn theo gió lớn đẩy người ta vào vực sâu.
Trần Trúc không nghe thấy âm thanh, không nói được, không mở mắt ra được, và không nhìn thấy ánh sáng.
Cậu giống như một cái kén bị bọc trong cát sỏi, cậu không phá được nhà tù đang giam cầm mình.
Trong lúc rối loạn, cậu chỉ nhớ được trước khi bị cát sỏi nhấn chìm, trưởng thôn đã đẩy cậu ra thật mạnh.
"Lũ quét! Chạy mau, chạy mau!"
Mà tảng đá lớn lăn về phía cậu rồi đập vào mái nhà.
Một phút trước còn là núi xanh nước biếc, một phút sau đã là trời long đất lở, bốn bề vang dội.
"Hưm..." Trong một mảng tối tăm, Trần Trúc nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn của chính mình.
Cứ như là linh hồn thoát xác, Trần Trúc nhìn thấy mình bị nhấn chìm trong đống đổ nát, chân phải của cậu bị xà nhà đổ xuống đè lên, mà mưa lớn vẫn chưa dừng lại, vũng nước đọng sắp nhấn chìm miệng mũi của cậu rồi.
Không tỉnh lại được, cũng chẳng động đậy được.
Trần Trúc giãy giụa trong bóng tối đáng sợ này, ý thức cũng dần lung lay sụp đổ.
Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng khóc yếu ớt.
Hình như là tiếng trẻ con nức nở.
"Ông nội, ông nội ơi..." Đứa bé khóc, khẽ lên tiếng gọi.
Ai vậy? Trần Trúc lắng tai nghe, tiếng nói đó lại thoảng qua như có như không.
"Con nhớ ba mẹ lắm, khi nào ba mẹ mới về?" Đứa bé khóc hỏi.
"Sao ba mẹ không về?"
"Con nhớ ba mẹ."
"Ông nội ơi..."
Đứa nhỏ nắm lấy vạt áo người cao lớn kia, cậu bé khóc đến đỏ cả mũi.
"Trần Trúc, Trần Trúc..."
Trần Trúc nghe thấy có người đang gọi cậu, là, là... là giọng nói của Trần Văn Quốc.
Ông nội... Trần Trúc muốn mở miệng, nhưng cậu dù cố gắng hết sức vẫn không thốt ra được gì.
"Ông nội ơi, con không muốn học thuộc thơ nữa, con không muốn học thuộc Luận Ngữ, con nhớ ba mẹ."
"Trần Trúc con nghe đây, từ hôm nay trở đi, ba mẹ sẽ về nhà." Trần Văn Quốc ôm đứa trẻ, chỉ vào con đường xi măng dài, "Bọn nó ở chỗ đó, con nhớ ba mẹ thì đến đó đứng nhé, ba mẹ đang nhìn Trúc Nhi đấy."
"Không cần, con không muốn mà!" Đứa trẻ vốn ngoan ngoãn bật khóc, "Con nhớ bố mẹ!"
"Trúc Nhi, Trúc Nhi ngoan, nghe lời."
Trúc Nhi ngoan... Giọng nói của Trần Văn Quốc dần dần nhạt đi, một giọng nói dịu dàng vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!