Căn phòng tĩnh lặng.
Kem tan chảy từng giọt từng giọt rơi xuống, chỉ còn lại một mảng bết dính.
Tiếng nước tí tách đánh thức Trần Trúc, đôi tay không cong bị trói nữa đã. Đập vào mắt cậu là chiếc bánh kem hình con thỏ đã tan chảy, còn có quần áo vương vãi khắp sàn.
Không thấy bóng dáng của Từ Lan Đình.
Trần Trúc chống người dậy, xoay xoay cổ tay đau nhức.
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa kính vỡ thành từng vệt sáng nhỏ vụn, rèm cửa lay động làm cho cả căn phòng tràn ngập gió.
Thoáng chốc, việc hoang đường đêm qua cứ như một giấc mơ vậy.
Nhưng vết đỏ trên cổ tay, cùng cảm giác đau nhức trên môi, tất cả đều đang nhắc Trần Trúc về người đàn ông mạnh mẽ và chiếm hữu ấy.
Cậu đứng dậy tìm quần áo để mặc. Nhưng tìm quanh phòng cả phòng cũng không tìm thấy chiếc áo sơ mi mà cậu mặc đêm qua.
Ấy vậy mà áo sơ mi của Từ Lan Đình lại được đặt trên gối, được gấp lại ngay ngắn.
Trần Trúc cầm áo của người đàn ông lên, cười nhạo một tiếng, rồi đặt lại đó.
Cậu mở tủ quần áo rồi tìm đại một bộ quần áo cũ để mặc.
Trong điện thoại có hơn mười cuộc gọi nhỡ, Trần Trúc gọi lại cho giáo sư trước, rồi báo thầy rằng hôm nay mình sẽ quay lại.
Còn những người khác thì Trần Trúc thật sự không có tâm trạng trả lời, liền dứt khoát tắt máy, sau đó bắt taxi về khách sạn.
Vừa bước vào sảnh khách sạn, Trần Trúc liền nhìn thấy Hoắc Diễm đang đợi ở cửa thang máy.
Ánh mắt chạm nhau, Trần Trúc nhất thời không biết nên nói gì với hắn ta.
Nói mình không ngăn được Từ Lan Đình phát điên, còn bị...
Hay là nói Từ Lan Đình đã tự mình sắp xếp mọi thứ, cậu cũng chẳng thể ngăn cản được?
Ngôn từ quá mức nhạt nhẽo, mà tất cả những chuyện đêm qua lại hoang đường như một giấc mộng ảo.
Hoắc Diễm im lặng nhìn Trần Trúc một lúc, rồi lấy ra một tập tài liệu.
"Trần Trúc, Từ Lan Đình để lại cái này cho cậu."
Trần Trúc liếc qua tập phong bì màu da bò dày cộp trên tay Hoắc Diễm, cậu lại nhìn đám người có vẻ là luật sư đang theo sau Hoắc Diễm.
Ha, Trần Trúc cười khổ một tiếng, được thôi, cậu muốn xem cái gọi là "chuộc tội" của Từ Lan Đình rốt cuộc có thể điên cuồng đến mức nào.
"Đây đều là tài sản 'sạch'." Hoắc Diễm nói ngắn gọn, "Không liên quan đến Từ thị, mấy năm nay đều tự Từ Lan Đình..."
Hắn ta không nói tiếp nữa, chỉ đặt tập hợp đồng chuyển nhượng tài sản dày cộp kia lên bàn.
Trần Trúc chỉ liếc qua, sau đó nhìn Hoắc Diễm, "Bù đắp, hối hận, hay là áy náy?"
"Không." Hoắc Diễm nói, "Cũng không hẳn là thế. Trên thế giới này, người mà cậu ta có thể tin tưởng và cam tâm giao phó tất cả, chỉ có cậu mà thôi."
Hoắc Diễm cười khẩy một tiếng, "Thằng khốn đó, nhìn thì tưởng là bạn bè khắp nơi, vậy mà đến cuối cùng, người mà cậu ta toàn tâm toàn ý tin tưởng cũng chỉ có cậu."
Trần Trúc mím môi, chẳng nói gì cả.
Luật sư lên tiếng hỏi: "Cậu Trần, nếu cậu có bất kỳ thắc mắc nào, có thể hỏi chúng tôi bất cứ lúc nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!