Vào ngày tiền trợ cấp khó khăn được phát, Trần Trúc đặc biệt viết một lá thư cảm ơn, đăng trên báo của trường.
Ngày báo được phát hành, Trần Trúc cũng như vô số ngày đi học khác, một thân đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, dưới chân vẫn là đôi giày vải cũ nát.
Lúc Trần Trúc bước vào cổng trường, chú bảo vệ nở một nụ cười tán thưởng với cậu.
"Trần Trúc, chú chờ đến ngày cháu thi đậu vào trường đại học tốt nhé, cố lên."
Dưới ánh nắng rực rỡ, cậu thiếu niên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, khẽ mỉm cười, "Cảm ơn ạ."
Cuộc sống của cậu, vẫn như thường lệ. Hết tờ đề này đến tờ đề khác, hết bài luyện tập chuyên đề này đến bài luyện tập chuyên đề khác, hết lá thư này đến lá thư khác, đủ màu sắc, mang theo hương thơm, những bài thơ tình.
Nhưng cũng có những điều khác biệt. Thỉnh thoảng lại có các đàn em trai gái "đi ngang qua" cửa sổ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn của thầy cô hoặc bạn bè, ngay cả hiệu trưởng, cũng chắp tay sau lưng, đi đi lại lại mấy vòng ở cửa lớp.
Trần Trúc vốn đã là nhân vật được cả trường chú ý, lần này lại hành động một cách rầm rộ như vậy, càng thu hút vô số sự quan tâm.
Ngay cả Phương Húc cũng lén la lén lút chạy đến lớp bọn họ, "Anh bạn, sao cậu lại đỉnh thế?"
Có lẽ, ở những trường khác thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng trường số 16 thì khác, ở đây ai ai cũng đều là học bá xuất thân từ gia đình tinh anh, trên mặt thì không so đo, nhưng một đám trẻ mười mấy tuổi, sao có thể không có ý so sánh được chứ?
Dù cho đều mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, nhưng đồng hồ trên tay, giày dưới chân, thậm chí là sợi dây buộc tóc mảnh mai trên đầu các bạn nữ, đều đang ngầm khoe.
Người có tiền thì chơi với người có tiền, người không có tiền, cũng không có tâm trạng mà chơi, bận làm đề còn không kịp.
Chỉ có Trần Trúc, như một cơn gió lùa qua hành lang, lạnh lẽo, nhưng lại gột rửa ra sự kiên cường như trúc của cậu thiếu niên.
Trần Trúc đến cả đầu cũng không ngẩng lên, viết phương trình lên giấy nháp, "Tránh ra chút, chắn mất ánh sáng rồi."
Phương Húc xoay người sang một bên, chống cằm nhìn Trần Trúc làm đề, "Haiz, không biết khi nào tôi mới có được tư tưởng giác ngộ như cậu." Không biết vì sao, Phương Húc luôn cảm thấy, khi ở trước mặt Trần Trúc, mình giống như một thằng ngốc hai lăm vậy, vừa trẻ con lại vừa không có đầu óc.
Rõ ràng đều là bạn đồng trang lứa, nhưng Trần Trúc lại có sự bình tĩnh và trầm ổn phi thường.
Khương Kiện Nhân gõ gõ bàn học của Trần Trúc, "Trần Trúc, thầy giáo tìm chúng ta có chút việc." Cậu ta nhìn Phương Húc một cái, bổ sung thêm một câu, "Chuyện thi tuyển sinh tự chủ."
"Ừm." Trần Trúc đặt bút xuống, trong ánh mắt có chút không vui của Phương Húc, đi theo Khương Kiện Nhân đến văn phòng giáo viên.
Khương Kiện Nhân đẩy đẩy mắt kính, không chút dấu vết liếc Phương Húc một cái.
"Má." Phương Húc bực bội vô cùng, "Tự đắc cái rắm! Không phải là tuyển sinh tự chủ thôi sao, ông đây cũng đi!" Dù sao thì nhà cậu ta cũng có tiền, trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được!
Chủ nhiệm lớp của Trần Trúc là một người đàn ông trung niên mập mạp, trên chiếc mũi tròn đỏ là một cặp kính gọng đen, mặt mày hồng hào, trông chẳng khác gì ông già Noel.
"Thầy Tùng."
Nhìn hai học sinh cưng của mình, người đàn ông xoa xoa cái bụng mỡ, cười như một ông Phật Di Lặc, "Lần tuyển sinh tự chủ này được quyết định vào tuần tới, đề thi bên Thượng Hải thì độ khó có cao hơn một chút. Nhưng, thầy tin rằng đối với các em thì không thành vấn đề."
Thầy Tùng xoay xoay ghế làm việc, nói với Trần Trúc: "Nhưng mà Trần Trúc à, tiếng Anh của em thì..."
Trần Trúc là một đứa trẻ lớn lên ở miền sông nước phía Nam, giáo dục ở nông thôn lạc hậu, Trần Trúc tuy dựa vào nỗ lực của mình đã đuổi kịp tiến độ giáo dục của thành phố lớn.
Nhưng tiếng Anh là một môn học chịu ảnh hưởng của môi trường giáo dục, Trần Trúc thật sự không có cách nào, chỉ có thể dựa vào học thuộc lòng. Còn về những ngữ cảm, phát âm cao siêu hơn, thì thực sự là phó mặc cho số phận.
"Thưa thầy, em sẽ tranh thủ thời gian tiến bộ hơn." Trần Trúc mím môi, đến tận năm lớp sáu mới tiếp xúc với tiếng Anh, tuy rằng đã cố gắng hết sức để đuổi kịp, nhưng, hiệu quả không bao nhiêu hết.
Khương Kiện Nhân đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, mở miệng: "Thưa thầy, trước kỳ thi tuyển sinh tự chủ, em có thể giúp bạn Trần Trúc ôn luyện tiếng Anh."
Thầy Tùng ngẩn người, hỏi: "Em Khương, em thật sự đồng ý" Chỉ tiêu tuyển sinh tự chủ có hạn, nói dễ nghe thì, hai người là bạn học cùng nhau chiến đấu, nói thực tế hơn thì, hai người chính là đối thủ cạnh tranh.
"Vâng ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!