Chương 50: (Vô Đề)

Trần Trúc không ngờ rằng, mình lại gặp bố của Diệp Hi trong một hoàn cảnh như vậy, ở một nơi như thế này.

Trong khoảng thời gian ở bên Diệp Hi, cậu có thể cảm nhận được gia cảnh của Diệp Hi khá giả, nhưng Trần Trúc không nghĩ tới, bố của Diệp Hi lại là tổng giám đốc của một chuỗi khách sạn năm sao toàn nước Mỹ.

Diệp Phúc Lai đánh giá khắp nội thất của nhà hàng, dù không nói gì nhiều, nhưng Trần Trúc làm sao mà không nhìn ra ánh mắt khinh thường của ông ta.

Cậu đương nhiên hiểu, nhà hàng nhỏ đang trên bờ vực phá sản này chẳng thể lọt vào mắt những người giàu có như Diệp Phúc Lai.

Nhưng, dù sao thì đối phương cũng là bố của Diệp Hi, Trần Trúc nghĩ đến tính cách cởi mở, đơn thuần của Diệp Hi, đoán chừng bố cậu ta cũng không phải là người xấu xa gì.

Trần Trúc xin phép quản lý nghỉ một lát, cậu tận dụng thời gian nghỉ trưa, ngồi đối diện Diệp Phúc Lai.

Nói ra thì đây là lần đầu tiên cậu gặp phụ huynh, Trần Trúc không khỏi ngồi thẳng lưng hơn, "Chào ngài, cháu là bạn trai của Diệp Hi, cháu tên Trần Trúc."

Diệp Phúc Lai rõ ràng không ngờ Trần Trúc lại có thể thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ của cậu với Diệp Hi như vậy.

Ông ta đã xây dựng sự nghiệp và gia đình ở Mỹ, tư tưởng dù bị ảnh hưởng bởi văn hoá nước ngoài nhiều năm, nhưng cốt cách vẫn chút cổ hủ và bảo thủ.

"Thế à." Diệp Phúc Lai sớm đã biết về xu hướng tính dục của con trai, ban đầu cũng không chấp nhận, nhưng Diệp Hi đã bỏ nhà đi lâu rồi, ông ta cũng bó tay với thằng nhóc đó, gần đây mới dần dần chấp nhận sự thật này.

"Chuyện của cậu và con trai tôi tôi đều biết." Diệp Phúc Lai xoay ly nước, định uống một ngụm, nhưng khi nhìn thấy vết nứt nhỏ trên ly, ông ta lại từ từ đặt xuống.

Trần Trúc chú ý đến hành động của Diệp Phúc Lai, cậu không vội vàng đứng dậy, "Cháu đổi cho ngài một ly khác ạ."

Diệp Phúc Lai không nói gì, lặng lẽ nhìn Trần Trúc bình tĩnh đứng dậy, trở lại bếp.

Cũng thật kỳ lạ, thông thường những người trẻ tuổi như Trần Trúc khi gặp một tỉ phú nổi tiếng khắp nước Mỹ, dù bề ngoài có thể bình tĩnh, nhưng rất khó mà hoàn toàn thản nhiên như vậy được.

Thế nhưng thanh niên trước mắt này, lại có vẻ điềm tĩnh và thản nhiên phi thường.

Diệp Phúc Lai trong lòng khẽ cười, không hổ là người mà con trai ông ta nhìn trúng, tuy nghèo một chút, nhưng có lẽ là một cổ phiếu tiềm năng.

Không lâu sau, Trần Trúc mang đến một ly nước mới.

Diệp Phúc Lai nhấp một ngụm nhỏ, nheo mắt đánh giá Trần Trúc.

Thanh niên trước mắt dáng người cao ráo, thật sự rất tuấn tú, trông cũng sạch sẽ tươm tất, thảo nào thằng nhóc Diệp Hi lại làm ra chuyện này vì cậu.

Đinh một tiếng, ly nước được đặt nhẹ nhàng xuống bàn, Diệp Phúc Lai hơi ngả ra sau rồi cụp mắt nhìn Trần Trúc: "Có tiện giới thiệu về bản thân cậu không?"

Diệp Phúc Lai nói tiếng Anh, Trần Trúc không hiểu, rõ ràng cả hai đều là người Trung Quốc, vì sao lại phải giao tiếp bằng tiếng Anh.

Trần Trúc dừng lại một chút, vẫn dùng tiếng Trung trả lời ông ta, "Cháu tên Trần Trúc, năm nay 21 tuổi, đã quen Diệp Hi nửa năm rồi ạ." Cậu nhìn thấy Diệp Phúc Lai khẽ cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì, liền tiếp tục kể về việc hai người quen nhau ở Úc.

"Không." Diệp Phúc Lai xua tay, "Tôi không muốn biết các cậu đã đến với nhau như thế nào. Tôi muốn tìm hiểu về cậu."

Trần Trúc không vì thái độ kiêu ngạo của ông ta mà hạ thấp mình, cậu vẫn ngồi rất thẳng, nhàn nhạt hỏi: "Không biết ngài muốn tìm hiểu điều gì, xin cứ nói thẳng ạ."

Diệp Phúc Lai: "Tôi nghe nói, cậu một mình ra nước ngoài bươn chải, đến nay cũng đã hơn một năm rồi, thế nào rồi, có kế hoạch gì cho tương lai không?"

"Đang chuẩn bị thi đại học ạ." Trần Trúc không thích kiểu đối thoại giống như phỏng vấn doanh nghiệp này, cậu đơn giản nói ra dự định của mình, cũng không kể chi tiết về thành tích xuất sắc của mình trong kỳ thi liên hợp toàn nước Mỹ.

Trần Trúc vốn dĩ khiêm tốn, cậu không thích phô bày bản thân như con công trước mặt người ngoài.

Vì vậy, Trần Trúc cũng không nói ra việc mình đạt điểm gần như tuyệt đối trong các kỳ thi IELTS, TOEFL.

Đương nhiên, vẻ khiêm tốn của Trần Trúc trong mắt Diệp Phúc Lai lại có ý nghĩa khác.

Một thằng nhóc nghèo làm thuê trong nhà hàng, nhưng cũng có chút chí khí

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!