"Trần Trúc." Quản lý nhà hàng đưa cho cậu một mẩu giấy, "Có người nhờ tôi đưa cho cậu."
Trần Trúc liếc nhìn, trong lòng cậu hiểu rõ đó là cái gì.
Cậu đưa tay nhận lấy nhưng không mở ra xem, chỉ vò thành một cục nhét vào túi áo.
Mỗi người mỗi số phận, Từ Lan Đình chẳng qua chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cậu thô. Trần Trúc vốn lành tính, nhưng cậu thực sự không có nhiều tinh lực để dây dưa với một người qua đường.
"Anh ơi." Diệp Hi vẫn ngoan ngoãn đợi ở chỗ cũ, chờ Trần Trúc tan làm.
Cậu ta nhìn thấy mẩu giấy quản lý đưa cho Trần Trúc, định mở miệng nói nhưng không hiểu sao lại không thốt ra được gì.
Diệp Hi chỉ cười nắm lấy cánh tay Trần Trúc, "Anh vất vả rồi, hôm nay để em chở anh nhé."
Đã là cuối thu, hành lang ven biển xám xịt, gió biển xào xạc mang theo cái lạnh đầu đông.
Mùa hè rực rỡ và tươi sáng cuối cùng cũng đã qua đi.
Trần Trúc chỉnh lại quần áo, nói: "Lát nữa đi đường khác, ở đây gió lớn quá."
"Dạ." Diệp Hi chậm rãi đạp xe, dừng lại một chút mới mở lời, "Anh ơi, cái lớp học nâng cao đó, anh nhất định phải đi học sao?"
Trần Trúc cau mày: "Sao thế?"
Diệp Hi sẽ không nói cho Trần Trúc biết, ngay hôm nay cậu ta cũng đã đi theo đến cái tổ chức đào tạo nổi tiếng mà họ gọi là "mở chi nhánh mới" đó.
Thủ đoạn của Từ Lan Đình thật sự cao siêu, những dấu vết mà hắn vô tình để lại khiến Diệp Hi hiểu ra tất cả ngay lập tức.
Diệp Hi nhìn thấy Chu Kế Vũ đang khoanh tay hút thuốc ở cửa, cậu ta bỗng cảm thấy vừa hoang đường vừa tức giận.
Diệp Hi đã sớm tìm hiểu rõ ràng về thân thế của Từ Lan Đình
- hay nói đúng hơn, là thân thế mà Từ Lan Đình cố ý phơi bày ra.
Mối quan hệ giữa Chu Kế Vũ và Từ Lan Đình, Diệp Hi rất rõ.
Có thể khiến Chu Kế Vũ mở chi nhánh ở một nơi hoang vắng như thế này, ai là người đứng sau thì đã rõ như ban ngày.
Hắn ta lặng lẽ bày tất cả ra trước mặt Diệp Hi, nhưng lại làm cho cậu ta không tìm ra được bất kỳ bằng chứng xác thực nào, hắn đang công khai khiêu khích Diệp Hi.
Nếu Diệp Hi mách Trần Trúc nhưng lại không đưa ra được bằng chứng, thì giữa cậu ta và Trần Trúc chỉ thêm càng xa cách hơn mà thôi.
Nếu Diệp Hi điều tra sâu hơn, dù có nắm được bằng chứng xác thực thì Từ Lan Đình cũng có đủ tự tin rằng Diệp Hi không dám nói hết mọi chuyện với Trần Trúc.
Thứ nhất, Diệp Hi biết rõ Từ Lan Đình không phải là người dễ đối phó, cậu ta tuyệt đối sẽ không đối đầu trực diện với hắn một cách dễ dàng được;
Thứ hai, Diệp Hi cũng sẽ không tự tay hủy hoại tiền đồ của Trần Trúc.
Từ Lan Đình quả thực là một cao thủ tính toán lòng người, hắn nắm chắc điểm yếu của Diệp Hi và khiến Diệp Hi bó tay chịu trói.
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống bàn cờ, chỉ chờ Diệp Hi từng bước bước sa vào.
Diệp Hi đột nhiên dừng lại, đôi chân dài chống xuống hai bên xe đạp, cậu ta quay đầu lại hỏi Trần Trúc: "Anh ơi, anh thực sự định đi học ở lớp học nâng cao đó ạ?"
"Diệp Hi, rốt cuộc em làm sao vậy?" Trần Trúc cau mày, cậu không hiểu, rõ ràng đây là một chuyện đáng mừng nhưng đối phương không những không vui mừng cho cậu, ngược lại còn tỏ ra không đồng tình.
Trần Trúc: "Diệp Hi, anh biết em muốn chuyển đi ngay lập tức để tránh xa Từ Lan Đình. Nhưng em cũng phải xem xét vấn đề thực tế, tiền thuê nhà sau khi chuyển đi, còn công việc mới nữa
- vấn đề ở khắp nơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!