Chương 46: (Vô Đề)

"Anh ơi, em xin lỗi." Nửa đêm, Diệp Hi khẽ cào cửa như một chú cún con, "Em xin lỗi, em xin lỗi."

Trần Trúc chậm rãi lật một trang sách, cầm bút lên, khoanh tròn những chỗ cậu chưa hiểu rõ lắm trên lớp.

"Luận về điều kiện khí hậu ảnh hưởng đến cây trồng..." Trần Trúc lẩm bẩm dịch nội dung bài học, "ánh nắng và lượng mưa..."

Diệp Hi tựa đầu vào cánh cửa, vô cùng buồn bã, "Anh ơi, anh không cần em nữa ạ?"

Đầu bút của Trần Trúc khựng lại, mực nhoè ra, chữ viết mờ đi.

Một trận mưa thu mang theo đợt gió lạnh, cây khô ngoài cửa sổ bị gió lạnh quật gãy, "rắc" một tiếng rơi trúng chiếc xe đậu bên đường, tiếng còi xe vang vọng khắp phố.

Trần Trúc thở dài, nói: "Cửa không khoá." Cậu cũng không phải kiểu người sẽ nhốt người khác ngoài cửa trong tiết trời giá lạnh như vậy.

Nhưng Diệp Hi lại thút thít nói: "Anh ơi, em không dám vào, em sợ anh giận." Thay vì nói là sợ Trần Trúc giận, thực ra cậu ta còn sợ khi thấy ánh mắt lạnh lùng và thất vọng của Trần Trúc hơn.

Nó còn khiến cậu ta khó chịu hơn cả việc bị đánh một trận.

Trần Trúc tiếp tục ghi chú, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, "Nếu em thích hóng gió lạnh, thì cứ hóng đi."

Cánh cửa khẽ được đẩy ra. Diệp Hi không dám cãi lại Trần Trúc, cậu ta bước vào nhưng lại đứng sát mép tường như đang bị phạt úp mặt vào tường vậy.

Diệp Hi không lên tiếng, cứ thế lặng lẽ "đứng phạt".

Cho đến khi tiếng chuông nửa đêm tích tắc vang lên

- Diệp Hi xót Trần Trúc luôn thức khuya, mỗi tối lúc nào cũng phải đốc thúc Trần Trúc ngủ đúng 12 giờ.

Trần Trúc tắt chuông báo thức, như thể cuối cùng cậu cũng nhớ ra nhóc quỷ đang đứng ở mép tường kia.

Cậu đứng dậy, đi về phía phòng tắm, khi đi ngang qua Diệp Hi chỉ nói một câu: "Đứng chờ đó."

"Ồ." Diệp Hi hít hít mũi, cúi đầu, khoé miệng hơi trễ xuống.

Cậu ta là đứa trẻ từ nhỏ đã được người nhà nâng niu chiều chuộng mà lớn lên, đừng nói là đứng góc tường, ngay cả lời nặng lời nhẹ cũng chưa từng được nghe mấy câu.

Thế mà trước mặt Trần Trúc, Diệp Hi lại cúi đầu như một đứa trẻ làm sai, trong lòng âm ỉ tủi thân.

Một lát sau, Trần Trúc vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa dọn dẹp bàn học.

Tuy cậu không nhìn Diệp Hi, nhưng cũng không có vẻ gì là đang giận, chỉ hỏi cậu ta: "Biết mình sai rồi chứ?"

"Dạ." Diệp Hi buồn bã nói, "Em không nên ghen ạ."

Thân hình Trần Trúc khựng lại. Hoá ra là ghen ư?

Cậu xoay người, từ từ đi đến trước mặt Diệp Hi, "Em ghen cái gì?" Trần Trúc không hiểu, chẳng lẽ mình chưa cho em ấy đủ cảm giác an toàn sao?

Cậu đã gần như cắt đứt mọi liên lạc với Từ Lan Đình, và Từ Lan Đình cũng không đến làm phiền cậu nữa rồi.

Diệp Hi rất tủi thân, "Thằng đó là bạn trai cũ của anh."

"Vậu thì sao?" Trần Trúc nói, "Chuyện của hắn, đâu phải em không biết." Cậu dừng lại một chút, giận mà bật cười, "Không lẽ em nghĩ hắn chỉ cần dùng chút mưu kế, chơi chút thủ đoạn, anh sẽ như con chó săn lại quay về bên hắn sao?"

"Anh ơi, không phải em không tin anh. Nhưng đối phương là Từ Lan Đình mà." Diệp Hi đã từng lĩnh giáo những mưu kế và thủ đoạn của Từ Lan Đình, cậu ta chỉ muốn đưa Trần Trúc rời xa gã đàn ông nguy hiểm này mà thôi.

"Là Từ Lan Đình thì làm sao?" Trần Trúc hơi đau đầu, ác ý

- hay chính xác hơn là sự đề phòng của Diệp Hi đối với Từ Lan Đình đã đến mức thành bệnh rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!