Cửa vừa mở, một bóng người cao lớn đã nhào tới.
Trần Trúc bị vòng tay ôm chặt, bên tai cậu là giọng líu lo không ngừng của Diệp Hi: "Anh ơi, sao anh về trễ vậy!" Cậu ta vừa ôm Trần Trúc vừa lắc lư, dụi qua dụi lại.
"Có chút chuyện nên về trễ." Trần Trúc xoa mái tóc mềm của cậu ta, mũi ngửi thấy mùi canh hầm thơm phức, "Thơm quá, hôm nay làm món gì ngon vậy?"
"Thịt hun khói xào đậu phụ..." Đột nhiên Diệp Hi ngửi thấy mùi rượu trên người Trần Trúc, "Anh ơi, anh vừa đi đâu thế?" Cậu ta vùi mặt vào vai Trần Trúc hít hà.
Nhìn dáng vẻ như chú chó nhỏ của cậu ta, Trần Trúc không khỏi buồn cười.
Nhưng nghĩ đến hành động quá trớn vừa rồi của Từ Lan Đình, Trần Trúc cũng không muốn Diệp Hi phải suy nghĩ nhiều.
"Vừa nãy có đi gặp Từ Lan Đình," Trần Trúc cố gắng bình tĩnh giải thích, "Hắn ta không rảnh nên anh đến nhà tìm hắn."
Nụ cười rạng rỡ của Diệp Hi tắt ngấm: "Thằng đó bắt nạt anh sao?"
"Hình như hắn say rồi." Trần Trúc không giấu giếm, nhưng cũng không nói rõ kỹ càng.
Dù sao thì chuyện này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, sau này Trần Trúc cũng sẽ không gặp lại người đàn ông kia nữa.
Trần Trúc không muốn vì một người không quan trọng mà phá hỏng bầu không khí lúc này.
"Anh ơi," Diệp Hi nhìn Trần Trúc, "Cúc áo của anh?" Giọng cậu ta đột nhiên lạnh đi, Trần Trúc chưa từng nghe thấy giọng điệu này của Diệp Hi.
Trần Trúc thành thật đáp: "Từ Lan Đình say nên phát điên." Cậu dừng lại một chút, "Sau này anh sẽ không gặp lại hắn nữa."
"Ừm." Diệp Hi nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, "Anh ơi ăn cơm trước đi, em làm món gà cay anh thích nhất rồi đó."
Diệp Hi không hỏi thêm, quay người đi dọn đồ ăn.
Trần Trúc là người Quý Châu nên rất thích ăn cay. Nhưng ở nơi đất khách quê người này, ngay cả tương ớt ở Pennsylvania cũng ngọt lịm, đã lâu lắm rồi Trần Trúc chưa được ăn hương vị Quý Châu chính gốc.
Không ngờ Diệp Hi lại làm được cả một bàn đồ ăn Quý Châu đích thực. Trần Trúc nhìn những món măng khô, cá muối quen thuộc, lòng cậu bỗng thấy ấm áp.
"Sao em biết làm mấy món này?" Trần Trúc có chút cảm động.
Diệp Hi đáp: "Anh thích ăn gì, đương nhiên em sẽ tìm cách làm thôi." Cậu ta chớp mắt cười: "Cô anh gửi nhiều đặc sản đến lắm, em học lỏm được vài món từ cô ạ. Anh nếm thử xem thành quả học tập của em nhé?"
Trần Trúc: "Cảm ơn em, Diệp Hi."
Trần Trúc đã từng nói, Diệp Hi giống như mặt trời rực rỡ và ấm áp. Ở bên cạnh Diệp Hi, Trần Trúc đã lâu rồi mới cảm nhận được hơi ấm gia đình.
Cơm nước xong, Diệp Hi vừa dọn bàn vừa như vô tình nhắc đến chuyện chuyển nhà.
"Dù sao thì anh cũng sắp phải đi nơi khác học rồi." Diệp Hi cúi đầu lau bàn, nói: "Hay là chúng ta chuyển đi luôn nhé."
Trước bồn rửa bát, bóng lưng Trần Trúc hơi khựng lại, cậu nghiêng đầu: "Sao đột nhiên lại nói chuyện này?"
Tay Diệp Hi đang lau bàn cũng sững lại, cậu ta cúi gằm mặt không nhìn Trần Trúc: "Chúng ta chuyển nhà thôi, anh ơi."
Diệp Hi nói: "Em không muốn anh lại bị Từ Lan Đình bắt nạt nữa, cũng không muốn thấy thằng đó đó đến dây dưa với anh."
Mùi rượu trên người Trần Trúc, vạt áo xộc xệch, chiếc cúc áo bị đứt, tất cả đều khiến Diệp Hi nghĩ ngợi lung tung.
"Là vì chuyện hôm nay sao?" Trần Trúc nhận ra, lời nói qua loa của mình có lẽ đã làm tổn thương Diệp Hi. Trần Trúc lau tay rồi đi đến sau lưng Diệp Hi, ôm lấy cậu ta: "Anh có thể giải thích rõ với em."
Diệp Hi quay người lại: "Anh ơi, đương nhiên là em tin anh. Nhưng em không tin Từ Lan Đình."
Thật ra, Diệp Hi và Từ Lan Đình mới gặp nhau vài lần, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được khát vọng bị kìm nén và lòng chiếm hữu mãnh liệt của gã kia đối với Trần Trúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!