Chương 44: (Vô Đề)

"Chú trông cũng trẻ đấy, nhưng chắc lớn hơn anh tôi nhiều nhỉ?"

"Sao, cậu hứng thú với tôi à?" Người đàn ông chậm rãi vặn nắp bút lại, rồi đưa giấy biên nhận đến trước mặt Trần Trúc.

Hắn liếc người bên cạnh Trần Trúc, cười: "Tôi nghĩ, một người đã có bạn trai thì tốt nhất đừng tỏ ra quá hứng thú với người đàn ông khác."

Phải thừa nhận rằng, về khoản ăn nói, Diệp Hi vẫn chưa phải là đối thủ của Từ Lan Đình.

Nhưng Diệp Hi lại có thừa sự tự tin, cậu ta nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: "Cũng đúng, dù sao thì tôi cũng có bạn trai rồi."

Cậu ta cố tình nhấn nhá ba chữ "bạn trai rồi", còn Từ Lan Đình, sau một thoáng sững sờ cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

Từ Lan Đình lịch sự đặt danh thiếp lên bàn: "Đương nhiên, lần đầu gặp mặt tôi cũng nên tự giới thiệu. Nhưng thấy thời gian của hai người có vẻ quý báu, tôi không làm phiền thêm nữa."

"Nhưng, nếu cậu thực sự muốn tìm hiểu về tôi thì nên đọc thêm báo chí tài chính hoặc để ý tin tức trong nước -" Hắn đứng dậy, nở một nụ cười đúng mực với Diệp Hi, che giấu hoàn hảo mọi cảm xúc khiến người ta không thể dò xét, "Enjoy your date."

Mãi đến khi người đàn ông đứng dậy rời đi, Trần Trúc mới lên tiếng. Cậu vừa buồn cười vừa bất lực xoa mái tóc vàng của Diệp Hi: "Là lỗi của anh, không nên gọi hắn đến đây."

Diệp Hi lắc đầu, hơi chột dạ nhìn Trần Trúc: "Anh ơi, anh có thấy em xấu tính lắm không?" Bộ dạng đó, y như một chú husky vừa phá nhà xong.

"Hả?" Trần Trúc không hiểu, trong mắt cậu, những trò giận dỗi nhỏ nhặt của Diệp Hi chẳng qua chỉ là tính tình trẻ con, thích gây sự chú ý mà thôi.

Hơn nữa, Trần Trúc lại rất thích dáng vẻ này của Diệp Hi.

Cuộc sống của Trần Trúc vốn khô khan tẻ nhạt, và sự nhiệt tình của Diệp Hi chính là chút ngọt ngào tô điểm cho những tháng ngày cay đắng ấy.

Cậu không cần gì quá rình rang, chỉ cần một chút ngọt ngào là đủ rồi.

"Anh ơi." Trần Trúc chưa kịp nói gì, Diệp Hi đã như một đứa trẻ làm sai, chu môi hôn chụt một cái lên má Trần Trúc.

Cậu ôm lấy cổ Trần Trúc, dụi dụi: "Lần sau em sẽ không làm loạn nữa, anh đừng giận em nha."

"Không giận." Thấy món tráng miệng được mang lên, Trần Trúc múc một miếng bánh pudding, "Nếm thử xem, ngọt lắm."

Diệp Hi nhào tới, há miệng

- rồi sượt qua chiếc thìa, hôn lên môi Trần Trúc.

"Ngọt lắm ạ." Diệp Hi l**m môi cười, như một con hồ ly nhỏ thích thú vì đạt được mục đích.

"Khụ..." Trần Trúc hơi không quen thân mật nơi công cộng, nhưng nhìn má lúm đồng tiền ngọt ngào của Diệp Hi, thôi đành kệ vậy.

Cứ tưởng "kế hoạch nhỏ" của Diệp Hi lại là một trò đùa như mọi khi.

Nhưng Diệp Hi lại trịnh trọng mở cửa xe, đưa tay về phía Trần Trúc: "Anh ơi."

Dáng vẻ đó, ai không biết còn tưởng họ sắp vào nhà thờ làm lễ cưới.

Trần Trúc để Diệp Hi dắt tay, từng bước đi vào một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng có tiếng ở địa phương.

Rõ ràng là ngày nghỉ, nhưng khu nghỉ dưỡng lại vắng lặng, chỉ có bóng dáng hai người.

Không bị ai quấy rầy, không gian khu nghỉ dưỡng trở nên vô cùng yên tĩnh, hơi nước bốc lên từ hồ nước nóng, gió khẽ thổi làm lay động những tán lá xào xạc.

Hai bên đường lát đá là cây cối xanh tươi, Trần Trúc để ý thấy sau những bụi cây thấp là một rừng trúc thanh u.

"Anh ơi, thích không?"

"Ừm." Trần Trúc gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!