Chương 43: (Vô Đề)

Ngồi đối diện với người đàn ông ấy một lần nữa, tâm trạng Trần Trúc vô cùng bình tĩnh.

Chuyện cũ đã qua rồi, khi nhìn lại khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa của Từ Lan Đình, trái tim Trần Trúc không còn chút gợn sóng.

Hóa ra, vết thương dù sâu đến đâu, một khi đã lành rồi cũng chỉ còn một vết sẹo mờ mà thôi.

"Đây là số tiền tôi tiết kiệm được trong năm qua." Trần Trúc lấy ra tấm séc đã chuẩn bị sẵn, cậu vốn vẫn chờ một cơ hội thích hợp để đưa số tiền này cho Từ Lan Đình.

Mười vạn tệ, chỉ bằng một phần mười tổng số nợ, nhưng lại là tất cả những cay đắng, nhọc nhằn mà Trần Trúc đã nếm trải suốt quãng đường từ Moscow đến Pennsylvania.

Người đàn ông nhận lấy tấm séc, nhìn con số trên đó rồi lặng người đi.

Tờ giấy mỏng manh với con số thậm chí không đủ cho một bữa tiệc của Từ Lan Đình.

Thế nhưng, tờ giấy này lại như ngàn cân đá nặng trĩu, hung hăng đè nát trái tim hắn.

Trần Trúc còn tưởng Từ Lan Đình chê ít, "Xin lỗi, tạm thời tôi chỉ có chừng này. Số còn lại tôi sẽ cố gắng trả sớm..."

"Tiết kiệm bằng cách nào?" Giọng Từ Lan Đình có chút khàn đặc.

Trần Trúc khựng lại, không muốn dây dưa thêm với Từ Lan Đình, "Nếu anh không còn chuyện gì khác-"

"Bốc vác hàng hóa, làm việc ở công trường..." Từ Lan Đình không ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên tấm séc mỏng manh, hàng mày rũ xuống che đi biểu cảm lúc này, "Tiền sinh hoạt hàng ngày. Lại còn tiền vé máy bay, vé tàu xe để trốn tránh tôi."

Những ngón tay xương khớp rõ ràng của người đàn ông khẽ lướt trên nét chữ thanh tú của Trần Trúc trên tấm séc.

"Trần Trúc," Hắn vẫn không nhìn cậu, "Em hận tôi sao?"

Trần Trúc đột nhiên thấy thật hoang đường, dạo gần đây luôn có người hỏi cậu câu này.

Hận Từ Lan Đình sao, oán Từ Lan Đình sao.

Tưởng Minh Trác đã hỏi, Diệp Hi đã hỏi, Phương Húc đã hỏi, ngay cả Thẩm Tri Hạ chẳng biết vì mục đích gì cũng chạy tới hỏi cậu.

Thậm chí Trần Trúc còn không hiểu nổi, đến tận phút này, những cảm xúc đó còn quan trọng đến vậy sao.

Từ Lan Đình đã hủy hoại cậu, làm tổn thương cậu, còn cố giam cầm cậu

- tất cả đều là sự thật không thể thay đổi, và Trần Trúc cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.

Chia tay, rời đi, vượt qua vực sâu mang tên Từ Lan Đình để một mình trưởng thành.

Trần Trúc đáp: "Hận thì sao, mà không hận thì sao?" Giọng cậu lạnh lùng, "Tôi hận anh, cũng chẳng giải quyết được gì; tôi không hận anh thì... Từ Lan Đình, chẳng lẽ anh nghĩ chúng ta có thể quay lại như trước?"

"Đúng vậy." Từ Lan Đình ngước mắt, sắc bén nơi đáy mắt tan thành nước, người đàn ông cao ngạo bỗng trở nên vô hại, "Cũng chẳng giải quyết được gì..."

Dù thế nào, hắn cũng không thể trả giá cho những gì hắn đã gây ra, ngay cả việc chuộc lỗi cũng là điều xa xỉ.

Trần Trúc thở khẽ, giọng nhàn nhạt: "Tôi hy vọng anh có thể buông tha cho tôi, cũng là buông tha cho chính bản thân anh."

Cậu không muốn nói thêm gì nữa, đứng dậy, "Tiền tôi sẽ cố gắng trả lại sớm nhất có thể, xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa."

Họ vốn là hai đường thẳng song song, một phút chệch hướng, một lần giao nhau bất ngờ mà đã mang đến cả một kiếp nạn.

Giờ đây, Trần Trúc cuối cùng cũng sống sót thoát khỏi tai ương đó, còn Từ Lan Đình lại bị cầm tù mãi trong mùa hè ngắn ngủi mà rực rỡ kia.

Trần Trúc định rời đi thì ống tay áo bị níu lại rất nhẹ

- chỉ thoáng qua rồi buông ra ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!