"Nói! Rốt cuộc Trần Trúc ở đâu!" Con cáo già xảo quyệt Từ Lan Đình đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, lần đầu tiên bất chấp thân phận mà lao vào ẩu đả với người khác.
Từ Lan Đình chưa từng chật vật đến thế. Người hắn lấm lem bụi bặm, dáng vẻ tiều tụy cùng ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn giết người.
Hắn dùng cánh tay ghì chặt Thẩm Tri Hạ xuống, như một con thú bị dồn vào đường cùng, lý trí lung lay sắp đổ: "Tôi biết Tưởng Minh Trác đứng sau giở trò. Nếu cậu không muốn công ty của hắn xảy ra chuyện thì tốt nhất là giao Trần Trúc ra đây!"
Thẩm Tri Hạ cũng không hề kém cạnh, giống như một con chó điên mất kiểm soát, chỉ biết điên cuồng cắn xé kẻ trước mặt.
Cả hai đều từng luyện võ, ra đòn tàn độc, đòn nào cũng thấy máu như muốn g**t ch*t đối phương.
Từ Lan Đình chỉ một lòng muốn tìm được Trần Trúc, hắn mặc kệ nắm đấm của Thẩm Tri Hạ, tàn nhẫn siết cổ đối phương.
Hắn bị đánh bật mặt sang một bên, miệng nhanh chóng nếm vị máu tanh, nhưng Từ Lan Đình không hề để tâm.
Chỉ cần, chỉ cần có thể nhanh chóng tìm được Trần Trúc...
"Thẩm Tri Hạ," Từ Lan Đình ghì chặt đối phương, cố nén tàn bạo đang trào dâng, hắn nghiến răng: "Trần Trúc ở đâu?"
Thẩm Tri Hạ nghiêng đầu nhổ ra một ngụm máu: "Muốn biết đến thế à?" Hắn cười nham hiểm: "Nếu tôi không nói thì sao?"
Cả hai mặt mũi, người ngợm đều đầy vết thương, như hai con thú mất trí đang điên cuồng cắn xé, cảnh tượng vô cùng thảm hại.
Lực tay Từ Lan Đình càng siết chặt, sự nhẫn nại của hắn đang cạn kiệt từng chút một: "Trần Trúc, ở đâu?"
"Ha! Từ Lan Đình, lúc người ta một lòng một dạ với anh, anh như thằng khốn ném người ta ra sau đầu, bây giờ biết hối hận rồi à? Mẹ nó, anh tưởng người ta vẫn ở yên một chỗ chờ anh sao?"
Những lời này, Thẩm Tri Hạ nói với Từ Lan Đình, mà cũng như đang tự nói với chính mình.
Lúc đầu không biết trân trọng, đợi người ta rời đi rồi lại cố chấp dây dưa, không phải là đê tiện thì là gì chứ?
Thẩm Tri Hạ cảm nhận được Từ Lan Đình đang dao động, hắn vung tay đẩy đối phương ra, tung một cú đấm thẳng vào khuôn mặt đáng ghét đó.
Người đàn ông lại không hề phản kháng, hay đúng hơn là đã lười dây dưa với Thẩm Tri Hạ.
Từ Lan Đình lau vết máu bên miệng, vạt áo và tay áo đều loang lổ vết máu, trên mặt cũng bầm tím. Vì lặn lội đường xa, cho nên mắt hắn thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy, đáy mắt kìm nén sự cố chấp và điên cuồng.
Từ Lan Đình đã sức cùng lực tận, hắn đã bị dồn đến đường cùng rồi.
"Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay." Thẩm Tri Hạ đã từng thấy đối phương ung dung nói cười trên bàn tiệc, thấy dáng vẻ lịch thiệp của hắn, thấy cả thủ đoạn sắt đá khi đối mặt với nguy cơ. Nhưng hắn chưa từng thấy Từ Lan Đình mang bộ dạng như ma như quỷ thế này.
Thẩm Tri Hạ không tiếc lời đả kích vào lý trí của Từ Lan Đình.
"Anh muốn biết Trần Trúc ở đâu lắm đúng không?" Hắn cười như ác quỷ, chậm rãi đến gần.
Thẩm Tri Hạ cúi người, ghé vào tai Từ Lan Đình thì thầm: "Tôi đúng là có gặp cậu ta. Nhưng đáng tiếc, Từ Lan Đình ạ, anh đến quá muộn rồi... Bên cạnh Trần Trúc đã có một cậu nhóc tóc vàng xinh trai lắm đấy."
Hắn khẽ nói tiếp: "Tôi đã thấy họ ở bên nhau thế nào, thấy cậu ta đợi Trần Trúc tan làm, hai người sánh bước về nhà, à
- họ còn hôn nhau ở những nơi không người nữa đấy."
Vẻ bình tĩnh cyar Từ Lan Đình vẫn chưa làm Thẩm Tri Hạ thỏa mãn, hắn nói tiếp: "Giờ này, Trần Trúc chắc vẫn còn đang trong vòng tay người kia đấy-"
Lời còn chưa dứt, Từ Lan Đình đã đột ngột nổi điên, hất văng Thẩm Tri Hạ xuống đất. Đáy mắt hắn đen kịt, rõ ràng hắn đã mất hết lý trí.
Thẩm Tri Hạ lãnh trọn một cú đấm trời giáng, tai hắn thậm chí còn ù đi.
Nhưng hắn lại khoái trá cười lớn, chế giễu bộ dạng thảm hại của Từ Lan Đình, cũng như đang chế giễu chính bản thân mình ngày trước.
"Đáng đời! Mẹ nó đáng đời anh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!