Mỗi tuần, trường đại học Pennsylvania đều có các buổi học mở miễn phí, Trần Trúc đều đặn đến nghe giảng vào cuối tuần.
Trong khi đó, Diệp Hi lại chẳng hứng thú nghe các giáo sư giảng bài, cho nên lần nào cũng viện cớ trốn vào quán cà phê chờ cậu tan học.
Cuối tuần này, Trần Trúc lại đưa cho cậu ta vé máy bay đến Harvard.
Trần Trúc: "Anh xin được suất nghe giảng buổi học mở ở Harvard rồi, chúng ta cùng nhau đến nghe nhé."
"Oa!" Diệp Hi khoa trương mở to mắt, nhìn Trần Trúc với ánh mắt ngưỡng mộ, "Anh ơi giỏi quá đi!"
Nói xong, Diệp Hi lại ra vẻ nghiêm túc từ chối cơ hội tham dự buổi học: "Anh ơi, em sẽ làm phiền anh mất thôi. Để anh có thể chuyên tâm nghe giảng, em cứ ở một góc chờ anh là được rồi."
Trần Trúc cũng chẳng trông mong cậu nhóc tinh nghịch này sẽ ngoan ngoãn đi nghe giảng, chỉ muốn trêu chọc Diệp Hi một chút: "Không sao, anh sẽ không phân tâm đâu."
"Sẽ mà sẽ mà!" Diệp Hi nắm lấy cánh tay Trần Trúc lắc lắc, "Anh ơi, em hiểu chuyện lắm á, em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu."
Trần Trúc nhìn dáng vẻ cố sống cố chết trốn học của Diệp Hi mà bật cười. Diệp Hi cũng nhận ra mình đã bị nhìn thấu từ lâu, tự nhiên cũng thấy hơi ngại ngùng.
Cậu ta đột nhiên nhào vào lòng Trần Trúc, suýt chút nữa làm Trần Trúc ngã nhào.
Diệp Hi làm nũng như cún con: "Anh ơi!"
"Rồi rồi, không trêu em nữa." Trần Trúc suýt ngã, cậu cười rồi đưa tay xoa mái tóc ngắn màu vàng của Diệp Hi.
Trần Trúc nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng mà đến Harvard đi về có chút xa, có lẽ tụi mình phải ngủ lại bên đó."
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Hi khẽ động, khóe môi cong lên: "Anh ơi, vậy tụi mình sẽ ngủ cùng nhau sao?" Cậu ta nói, "Em, em chuẩn bị sẵn sàng rồi..."
Còn chưa để cậu ta nói hết câu, Trần Trúc đã cười nói: "Tuần này anh vừa nhận lương, anh đặt một phòng đôi hạng sang rồi, coi như thưởng cho em vì đã chăm sóc anh thời gian qua nhé. Tụi mình có thể nghỉ ngơi thật tốt, à, anh nghe nói dưới khách sạn còn có hồ bơi nữa đấy."
Phòng đôi à... Ánh mắt rạng rỡ của Diệp Hi lập tức trở nên ảm đạm. Cậu ta rúc vào lòng Trần Trúc, mơ hồ nói: "Phần thưởng mà em muốn, đâu phải là cái này."
"Hả?" Trần Trúc bị Diệp Hi dúi vào người lùi lại mấy bước, không nghe rõ cậu nhóc này đang lẩm bẩm gì, "Em không thích sao?"
Diệp Hi
- vốn xuất thân từ gia đình kinh doanh khách sạn hạng sang
- lập tức lấy lại vẻ hào hứng: "Em vui lắm! Khách sạn hạng sang cơ mà, hào hứng ghê á!"
Trần Trúc cười một tiếng, ôm lấy cậu ta: "Anh cũng rất hào hứng." Mỗi ngày ở bên cạnh Diệp Hi đều ngập tràn niềm vui, Trần Trúc thật sự rất thích chàng trai hoạt bát này.
So với quãng thời gian ở bên Từ Lan Đình luôn phải dò xét từng bước, cẩn trọng như đi trên băng mỏng, Trần Trúc càng tận hưởng cảm giác thư thái hoàn toàn vào lúc này hơn.
Cậu nghĩ, tình yêu mà cậu mong chờ chính là đơn giản và vui vẻ như vậy đấy.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Hi giả vờ say máy bay, bịa ra đủ lý do để không phải đi nghe giảng cùng Trần Trúc.
Nhưng vừa xuống máy bay, cái người ban nãy còn "đáng thương" vì say máy bay kia, bỗng nhiên vác chiếc hành lý nặng mấy chục ký chạy như bay.
Cậu ta vừa chạy còn vừa nháy mắt với Trần Trúc: "Anh ơi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh ở khách sạn nha!"
Nói xong, còn gửi cho Trần Trúc một nụ hôn gió.
Một loạt hành động khó hiểu của Diệp Hi khiến những người xung quanh đều ném ánh mắt tò mò về phía Trần Trúc.
Cậu bé lai tóc vàng và chàng trai phương Đông... thêm vào đó cả hai đều có vẻ ngoài xuất chúng, không khỏi thu hút ánh nhìn của mọi người.
Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, Trần Trúc vừa dở khóc dở cười vừa thu dọn sách vở, cố gắng lờ đi những ánh mắt tò mò hoặc mỉm cười xung quanh, cậu đi về phía đại học Harvard.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!