Bữa tiệc rất náo nhiệt, nhưng nước mắt của Diệp Hi lại làm Trần Trúc hơi bối rối.
"Trần Trúc, em có chuyện muốn nói với anh."
Nhìn giọt nước mắt chực rơi trên hàng mi và vành tai ửng đỏ của Diệp Hi, Trần Trúc đã đoán được cậu ta muốn nói gì.
Trần Trúc không nỡ từ chối lời mời của bé đáng thương này, đành đi theo Diệp Hi đến dưới giàn nho trong vườn trái cây.
Vườn nho bây giờ vẫn chưa đến mùa thu hoạch, những dây leo mảnh mai uốn lượn thành một khoảng trời nhỏ. Gió đêm thổi tới, ngước mắt nhìn lên là những ngôi sao lấm tấm và vầng trăng tròn.
Dưới giàn nho, Diệp Hi ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên đỉnh đầu. Do vừa mới khóc xong nên đôi mắt cậu ta trong veo, sáng ngời, chóp mũi còn vương lại chút ửng hồng.
Trần Trúc không nói gì cả, chỉ im lặng chờ Diệp Hi mở lời.
Một lúc sau, Diệp Hi dường như đã lấy hết can đảm, nói với Trần Trúc: "Trần Trúc, em muốn làm anh vui vẻ."
Trong tay Trần Trúc vẫn cầm ly nước ép dưa hấu lạnh, hương vị mát lành khiến cả người sảng khoái.
Thật ra, cảm giác Diệp Hi mang đến cho Trần Trúc giống như ly nước ép dưa hấu trong tay vậy
- có thể xua tan cái oi bức mùa hè, khiến những muộn phiền trong lòng như được vuốt phẳng phiu lại.
Nhưng Trần Trúc biết thứ mình cần bây giờ không phải là niềm vui đơn thuần, hay nói đúng hơn, không phải là niềm vui ngắn ngủi và không chắc chắn này.
Trong mắt Trần Trúc, sự yêu thích của Diệp Hi chỉ là cảm xúc nhất thời, nó giống như ngọn gió đêm hè này, khẽ thổi qua mang lại cảm giác dễ chịu.
Nhưng mùa hè rồi sẽ qua. Trần Trúc vẫn phải luôn tiến về phía trước.
"Tôi cũng rất thích cậu," Trần Trúc nói.
Mắt Diệp Hi sáng lên, đôi mắt to vẫn còn ngấn nước, cậu ta vội vã nói: "Không có 'nhưng', không có 'nhưng', đúng không?"
"Trần Trúc," Diệp Hi tiến lại gần hơn, hơi thở ấm áp của cậu khiến Trần Trúc bất giác lùi lại, "Tất cả những câu bắt đầu bằng 'nhưng mà' đều là từ chối, em không muốn nghe đâu."
Trần Trúc bất đắc dĩ cười: "Được rồi, vậy tôi không nói."
Diệp Hi có chút buồn bã rũ đầu xuống: "Anh cũng thích em, em cũng thích anh, vậy tại sao chúng ta không thể ở bên nhau chứ?"
Cậu ta nói: "Trần Trúc, anh lúc nào cũng không vui, em muốn khiến anh vui vẻ mà..."
"Diệp Hi." Trần Trúc đứng thẳng người, cậu đặt ly nước xuống rồi đặt tay lên vai Diệp Hi, "Tôi đương nhiên tin rằng tình yêu có thể khiến người ta vui mà."
Cho dù đã bị tổn thương sâu sắc, thậm chí bị mối tình trước làm lỡ dở cả tương lai, Trần Trúc vẫn giữ một trái tim son trẻ, mong chờ và tin vào những điều tốt đẹp của tình yêu.
Thiếu niên thương tích đầy mình vẫn tin vào tình yêu.
Gió đêm hè mát lành và nhẹ nhàng, lướt qua núi đồi xuyên qua ruộng đồng, mang theo hương thơm thoang thoảng lướt qua chóp mũi.
Mái tóc Trần Trúc bị gió thổi rối nhẹ. Dưới bầu trời đêm, vầng trán và đôi mày thanh tú của cậu gần như có thể khiến người ta say đắm ngay tức khắc.
Người ta nói vẻ ngoài ưa nhìn và tâm hồn thú vị khó mà song hành, nhưng Trần Trúc trải qua sự lắng đọng của thời gian, lại càng tôi luyện được nét thanh tú và một tâm hồn trong sáng, đẹp đẽ.
Cậu chậm rãi nói: "Diệp Hi, ngoài tình yêu đôi lứa, còn có lý tưởng nữa. Tình yêu khiến con người vui vẻ, thì lý tưởng cũng vậy."
"Không phải là tôi không vui." Cậu khẽ cười, trong đáy mắt như có ánh sao, "Mà là tôi đang theo đuổi sự bền vững, niềm vui và hạnh phúc lâu dài của riêng mình. Diệp Hi, cậu hiểu không?"
Diệp Hi đương nhiên hiểu, dù sao cậu ta cũng không phải là kẻ ngốc nghếch vô tri.
"Trần Trúc, anh vẫn từ chối em." Diệp Hi rũ mắt, hàng mi dài đổ bóng xuống gò má, cậu ta mất mát nói, "Em chỉ là niềm vui thoáng qua và ngắn ngủi, cho nên anh không cần đúng không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!